Cháp 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháp 12: Ngày sinh nhật đáng nhớ và lời tỏ tình của hotboy.

Nhìn quanh căn nhà ko có ai ngoài nó, nó nằm vật xuống giường chán nản. A! Chán quá đi! Nó lăn lộn tay ko ngừng đánh vào con gấu bên cạnh. Hôm nay là sinh nhật nó mà, sao chán quá vậy.

Chính xác, hôm nay là sinh nhật nó, nhưng ngày sinh nhật của nó sao chán như con dán vậy? Đơn giản vì nó bị bỏ dơi ở nhà. Hời! Theo đúng như mọi năm thì giờ này nó, Tuấn Anh và Linh đang ngồi cùng cắt bánh sinh nhật. Nhưng năm nay thì khác, tất cả là tại tên Tuấn Anh mà nó phải thui thủi ở nhà. Đáng ghét mà.............!

*********** Quay về quá khứ cách đây 2 tiếng *******************

Nó xúng xính váy đẹp, tóc xinh đang chuẩn bị đi ra ngoài cùng Tuấn Anh thì bỗng nhiên bị Tuấn Anh đẩy ngược trở vào nhà rồi nhẹ nhàng buông 1 câu:

"Bà ở nhà."

"Sao?" Nó  trợn mắt.

"Bộ bà điếc sao? Tôi nói bà ở nhà."

"Sao ta phải ở nhà chứ?" 

Tuấn Anh lườm nó:

"Thế bà đi theo tính là bóng đèn à?"

Bóng đèn? Nó còn mơ hồ. A! hóa ra Tuấn Anh sợ nó đi theo khiến nó với Linh không được tự nhiên. Xì! Bình thường chúng nó vẫn rất tự nhiên trước mặt nó mà, sao hôm nay lại ko cho nó đi theo. Nó phản bác:

''Nhưng ta ko muốn ở nhà một mình, hôm nay là sinh nhật ta mà. Mọi năm 3 đứa vẫn đi với nhau có làm sao đâu. Sao hôm nay mi lại dở chứng thế?''

Tuấn Anh liếc nó:

"Mọi năm khác, năm nay khác. Nói chung hôm nay bà ở nhà. Bà yên tâm, tý nữa bà sẽ có bất ngờ.''

Nói rồi Tuấn Anh thong thả ra ngoài bỏ lại nó một mình.

**************** Quay về hiện tại **************

Nó thở dài nhìn vào điện thoại. Hôm nay nó nhận được rất nhiều lời chúc từ bạn bè, bố mẹ cũng gửi quà về cho nó với Tuấn Anh. Nhưng có 1 người chưa chúc nó. Là hắn.  Từ sáng đến giờ hắn chả thèm nhắn tin hay gọi điện gì cả. Rõ ràng hắn chơi thân với Tuấn Anh mà nên hắn phải biết sinh nhật của Tuấn Anh chứ, hơn nữa nó với Tuấn Anh là 2 chị em sinh đôi mà. Vì thế hắn phải biết sinh nhật nó chứ. Thế mà tại sao hắn vẫn chưa chúc sinh nhật nó.

Nó khẽ giật mình vì những suy nghĩ của mình. Tại sao tự nhiên nó lại mong hắn chúc sinh nhật nó chứ? A! nó điên mất thôi! Tiếp tục ôm gấu lăn lộn thêm mấy vòng nữa để xua cái ý  nghĩ điên rồ vừa nãy.

"Tít... Tít....Tít...!"

Điện thoại báo có tin nhắn. Nó lật người vớ lấy chiếc điện thoại mở ra xem thì thấy 1 dòng tin cụt lủn của hắn:

"Quán Love Rose. Đến nhanh lên."

Nó trợn mắt. Cái gì đây?  Ra lệnh cho nó sao. Hừ! Nó đang định nhắn tin trả lời không thì như biết được trước, nó chưa kịp soạn tin nhắn thì tin nhắn cả hắn lại tới:" Cậu mà không đến thì chết chắc."

Nó tiếp tục trợn mắt, dám đe dọa nó sao? Nó là ai chứ, làm sao có thể để hắn đe dọa được. Nhưng sao hắn lại hẹn nó đến đấy, quái lạ. A! Hay là hắn muốn tạo bất ngờ cho nó nhỉ. Nhưng từ ngữ đe dọa như vậy thì chắc không phải rồi. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Nó tò mò muốn chết mất.

"Thôi được rồi. Đến thì đến chứ sao.''

Nó nghĩ rồi đứng dậy, thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Love Rose là quán quá quen thuộc với nó. Đây là nơi trước kia nó và Long thường hẹn hò, cũng là nơi nó chia tay Long. Đứng trước cửa quán, nó ngập ngừng  không biết có nên vào hay không. Đơn giản vì quán tối om, hình như đã đóng cửa.

"Cứ vào vậy."

Nó tự nhủ rồi đẩy cửa bước vào quán. Bỗng chốc xung quanh đèn sáng bừng. Nó giật mình đưa mắt nhìn quanh. Cả quán được trang trí rất đẹp, những dây hoa được treo xung quanh, bóng bay đủ sắc màu, những sợi kinh tuyến phủ lên.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you..."

Nó đưa mắt theo tiếng hát. Là hắn. Hắn đang cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật, miệng thì không ngừng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Hắn tiến lại gần nó, dơ chiếc bánh về phía nó, nhẹ nhàng nói:

"Chúc mừng sinh nhật nhé."

Nó ngây ngốc, đơ hình. Hắn khẽ mỉm cười:

"Cậu ước rồi thổi nến đi."

Nó bừng tỉnh, khẽ nhắm mắt rồi ước.

"Phù."

Nó thổi nến. Hắn cười rồi khéo nó ngồi vào bàn. Hắn lôi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, bên trên thắt nơ màu xanh. Đẩy về phía nó:

"Quà sinh nhật của cậu đó."

Nó cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra. Mắt mở to, nó nhìn hắn:

"Quà cậu mua cho tôi hả?"

"Không tôi đặt người làm đó, quà này là độc nhất vô nhị đấy, cậu liệu mà giữ gìn cho cẩn thận."

"Xì. Cậu tặng tôi tức là của tôi rồi."

Hắn cười:

"Cậu thích nó chứ?"

"Thích." Nó toe toét.

Không thích sao được. Hắn tạng nó dợ dây truyền rất đẹp hình cỏ 4 lá màu xanh. Ở giữa đính thêm 1 viên đá màu đỏ rất đẹp, rất sáng.

"Cậu lật ra mặt sau đi." Hắn nói.

Nó lập tức lật ra mặt sau. Người nó cứng đờ. Mặt sau của sợi dây truyền khắc 3 chữ " I LOVE YOU". Nó ngước mắt lên nhìn hắn. Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nó:

"Tôi thích cậu. Làm bạn gái tôi nha!"

Nó tiếp tục đứng hình. Hắn vừa nói gì? Hắn thích nó? Hắn muốn nó làm bạn gái hắn? Trời ơi! Sao nó lại như vậy nè? Cứ cứng đờ ra nhìn hắn. Nó rõ ràng rất vui mà, nhưng sao cứ mãi không nói được gì.

Dường như phản ứng của nó quá chậm chạp khiến hắn sốt ruột. Hắn nhắc nhở nó:

"Này! Cậu có đồng ý không?"

Nó giật mình khẽ gật đầu.

Hắn cười:

"Vậy đưa dây truyền đây?"

Nó trợn mắt:

"Cậu tặng tôi rồi mà sao lại đòi lại?"

Hắn cười to hơn:

"Ai nói tôi đòi lại. Đưa đây tôi đeo giúp cậu."

"Xì!"  Nó đưa dây truyền cho hắn.

Hắn cầm lấy sợi dây truyền, đứng dậy đi vòng ra phía sau nó. Sau khi cài chốt xong hắn nhẹ bẫng buông 1 câu:

"Không được phép tháo sợi dây truyền này xuống rõ chưa?"

"Xì! Tôi biết rồi."

"Tốt" Hắn mỉm cười xoa đầu nó.

Ở trong một góc nào đó có 2 bóng người đang thậm thụt. Tuấn Anh mỉm cười khi nhìn cảnh trước mắt. Rất tốt, mọi chuyện coi như đã xong.

"Đi thôi."

Tuấn Anh kéo tay Linh định đi ra khỏi quán bằng cửa sau. Linh thắc mắc :

"Đi đâu?"

"Đến lúc đi đến nơi của 2 đứa mình."

Linh đỏ mặt. Như chợt nhớ ra 1 việc, Linh nhíu tay Tuấn Anh. Tuấn Anh nhíu mày:

"Sao vậy?"

"Chúng ta đi thì lúc nữa ai dọn dẹp chỗ này? Chả phải anh chủ quán bảo phải tự dọn dẹp à?"

"Ai bày thì người ấy dọn. Đi thôi, cho 2 người đấy tự lo."

Linh đi theo Tuấn Anh mà lòng cứ băng khoăn. Hình như người bày ra cái đống này cô và Tuấn Anh cũng góp phần thì phải.

Và tối hôm đó, sau bữa tiệc lãng mạn, 2 người nào đó phải dọn dẹp đến mệt...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro