Phần 4. Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tổng cộng 11 khu vực hoa Alosha được phát hiện trên bản đồ ngôi làng.

"Có rất nhiều người như vậy ở một thị trấn nhỏ."

Schumann cho biết, nhưng Edor, nơi bao gồm những đồng cỏ, cánh đồng lúa và rừng khai thác gỗ, không phải là một ngôi làng nhỏ như trong tưởng tượng. Hơn nữa, rất khó để tìm kiếm ngay sau khi bị tuyết trắng bao phủ như thế này.

Khi Kay hỏi bông hoa trông như thế nào lúc họ rời khỏi dinh thự, Schumann giải thích một cách ngắn gọn và dễ hiểu. "Ngài đã thấy Obellu chưa ? Nó trông giống hệt như vậy nhưng có những hạt nhỏ bên dưới cánh hoa. Nếu ngài tìm thấy nó, đừng nhổ nó lên. Hãy gọi cho tôi."

Schumann nói rằng đó là một loại thực vật không phải ai cũng hái được và có vẻ chắc chắn rằng sẽ tìm được nó ngay. Nhưng thật không may, cây Obellu trong trí nhớ của Kay thực ra lại là một loại cỏ thân ngắn. Vậy nên việc tìm kiếm những bông hoa nở trên mặt đất với lớp tuyết dày đến đầu gối nằm bên trên chẳng khác gì mò kim dưới đáy biển.

Kay có thể hiểu tại sao Zigril lại đưa găng tay cho anh, hắn thậm chí còn không đụng tay vào việc gì. Zigril vừa nhìn Kay và Schumann xúc tuyết trước mặt mình, đôi khi hắn nói: "Hãy sang bên kia tìm kiếm thử xem." "Đúng rồi, dưới gốc cây đằng kia ấy" hoặc phải xúc tuyết một cách nhẹ nhàng. Hắn tạo ra tiếng ồn bằng cách lãi nhãi rằng " Nếu bông hoa của Alosha bị thương thì phải làm sao ?"

Chúng tôi tìm kiếm xung quanh khu gỗ khai thác gỗ tuyết tùng, nơi đầu tiên chúng tôi ghé qua, nhưng Kay không nghĩ mình có thể tìm thấy bông hoa đó ở đây. Những cây tuyết tùng lâu năm còn trông như bị chết cóng, vậy làm sao mà những bông hoa mềm mại này lại có thể nở trong lớp tuyết được. Tưởng rằng hoàn toàn không còn hi vọng nhưng Schumann vẫn siêng năng xúc tuyết bên cạnh tôi, còn Kay với tinh thần của một người lính thì im lặng và quét tuyết.

" Điên mất thôi ". Tôi nghe thấy tiếng Zigril càu nhàu phía sau. Khi tôi đang kìm nén cảm giác muốn hét lên thì Schumann, người đang cầm xẻng trước mặt tôi, thở dài thườn thượt và ném nó xuống đất. Chiếc xẻng bị vùi trong tuyết phát ra tiếng lạo xạo.

" Nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ điều này có thể khả thi."

Cả Zigril và Schumann đều tài giỏi nhưng dường như lại mắc phải căn bệnh của cấp trên, 'cứ thử đi'. Kay nuốt xuống những lời chửi thề sắp thoát ra khỏi miệng rồi đặt cây chổi đang cầm xuống. Zigril nheo mắt nhìn xuống Schumann, có lẽ cũng đang nghĩ điều tương tự.

"Vậy đốt lửa cho tuyết tan bớt nhé ?''

Kay giật mình, quay lại nhìn Zigril đầy nghi ngờ. Ngài có đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện đốt rừng không ? May mắn thay, Schumann lắc đầu.

" Bất kì bông hoa của Alosha nào có ở đó cũng sẽ bị thiêu cháy. Thay vào đó, chúng ta cần huy động thêm nhân lực."

"Nhân lực ?"

Có ba người chúng tôi, vậy ý anh là Đại công tước cũng sẽ phải làm việc ? Khi tôi ngước mắt lên nhìn xem anh ấy có đang yêu cầu Zigril làm việc gì đó không, thì Schumann đã giơ tay chỉ về phía ngôi làng.

"Này, ở phía đó có rất nhiều nhân lực. Sẽ dễ dàng hơn việc chỉ có chúng ta đào từng xẻng một."

"...Ý anh là chúng ta nên nhờ người dân làm việc này à ?"

Kay bối rối hỏi, Zigril bên cạnh gật đầu, chấp nhận rằng điều đó rất có lý.

"Lạnh thế này, cũng không phải chỉ cần một hai người. Ta sẽ phải trả tiền lương bao nhiêu cho họ ?"

Ngay khi từ 'tiền lương' được thốt ra từ miệng Kay, Schumann đã run lên. "Không, đào tuyết có kiếm được tiền không ? Tôi chỉ mới đào một chút thôi, nhưng tôi sẽ được trả bao nhiêu ?"

Schumann tức giận đến mức Kay thậm chí còn nao núng trước thái độ của anh ta. Vậy anh đang nói rằng anh sẽ bắt họ làm việc kể cả khi không trả tiền lương ? Dù có là Đại công tước cao quý đến đâu, hắn cũng không thể yêu cầu làm việc không công từ những thường dân mà thậm chí họ còn không phải là nô lệ. Đây còn chẳng phải là quyền sở hữu của riêng hắn. Hơn nữa, loại công việc khó khăn này...

"Liệu chúng ta có thể yêu cầu sự giúp đỡ không công của thường dân không ? Khả năng cao là họ sẽ phản ứng dữ dội và không đồng ý với yêu cầu phi lý này"

Nghe Kay nói, Zigril nghiêng đầu hỏi như thể đang nghiêm túc lắng nghe mọi chuyện.

"Yêu cầu giúp đỡ ư ?"

Zigril lặp lại từ giúp đỡ và bật ra tiếng cười nhạo như thể nó rất buồn cười.

"Ta chỉ ra lệnh thôi, Kay.'', "Ai sẽ không tuân theo những gì ta nói ?''

Zigril nhếch môi một cách kiêu ngạo và mỉm cười nhìn Kay. Cách anh ấy nói như thể đó là điều đương nhiên. Kay im lặng. Nếu một quý tộc bình thường nói những lời tương tự như vậy, tôi sẽ nghĩ hắn ta là một tên quý tộc không ra gì. Nhưng lời nói của Zigril mang đầy tự tin và đe dọa. Đó thực sự là sự kiêu ngạo của một kẻ săn mồi cao quý có thể thốt ra.

" Tuy nhiên, nếu chúng ta tìm thấy nó, vậy thì...."

Zigril nhìn Kay mỉm cười và lẩm bẩm

"Ngươi thật tốt bụng. Sẽ ổn thôi nếu bỏ qua dân làng''

"Ý cậu là cậu định tự mình tìm nó à ?''

Khi Schumann đi ngang qua, anh ta đã đánh giá Kay bằng suy nghĩ giống hệt anh. Đôi mắt đó rực cháy quyết tâm rằng họ sẽ tìm được những đóa hoa đó sớm thôi. Kay hơi cau mày và mỉm cười khi nhặt cây chổi và xẻng mà anh đã đặt xuống trước đó. Rõ ràng sẽ rất khó để không tuân theo lời của Đại công tước, nhưng khả năng cao dân làng sẽ có phản ứng dữ dội. Gửi đến những người ngây thơ sống ở nơi như thế này, ý của Đại công tước...Kay ngừng suy nghĩ trong giây lát. Những người ngây thơ ? Tôi cảm thấy hơi nực cười với những từ đó.

Helena nói rằng những người ở đây hoặc là tử tù, hoặc là gia đình của những người tử tù đó. Hôm qua khi Kay bước vào khu phố này, anh nghĩ đến những người dân làng có vẻ giản dị và trong sáng. Trong số những người đó liệu có người đang chịu án tử không ?...Không, thật sai lầm khi đánh giá mọi người vì những điều như vậy. Kay tin vào những gì anh đã thấy bằng đôi mắt của mình. Tôi nghĩ mình có con mắt nhìn người khá tốt, sự lo lắng trong mắt họ khi tôi bị vấp ngã là có thật.

"Kay, ngươi đang nghĩ gì vậy ? Đi thôi."

Kay nhìn Zigril, người đang gọi anh cách đó một vài bước. Khi tôi nhìn thấy ngài ấy, sự tự tin vào khả năng nhìn người của tôi giảm mạnh. Trên thực tế, vào lần đầu tiên nhìn thấy Zigril, anh không hề nghĩ hắn là một quý ông lịch lãm và tốt bụng. Kể từ hôm qua, tôi lại một lần nữa cảm thấy khó chịu, có gì đó cứ nghèn nghẹn trong cổ họng. Kay lắc đầu rũ bỏ sự lo lắng. Liệu có thể xảy ra điều gì nữa ? Kay đi về phía Zigril đang đợi ở đằng trước, lẩm bẩm, "Tôi tới liền đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro