Phần 6. Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời Lavlen không lâu, tuyết trắng không còn xuất hiện trên đường đi nữa. Tiếng móng ngựa giẫm lên nền đất ẩm ướt vang vọng trong không khí. Thời tiết khá tốt để cưỡi ngựa. Nhiệt độ ổn định đủ để người ta cảm nhận được làn gió nhẹ mà không bị khó chịu. Nhưng mà...

"...''

Ánh mắt Kay lén nhìn sang Zigril. Mái tóc vàng tung bay trong gió cùng với dáng người thanh tú trông rất tao nhã. Hắn có vẻ giống như một thanh niên quý tộc bình thường nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt. Có lẽ Zigril đã cảm nhận được ánh nhìn của anh, hắn mỉm cười đảo mắt. Con ngươi màu tím bị che đi một nửa bởi mí mắt xinh đẹp.

"Sao ngươi lại nhìn ta ?"

Đáp lại giọng nói đầy tự luyến như thể đang hỏi anh rằng có phải hắn trông rất ngầu đúng không, Kay chỉ nhìn về phía trước và nói nhỏ.

"Không có gì ?''

Tiếng cười nhỏ của Zigril vang lên. Kay nhìn về phía trước một lúc rồi lại liếc nhìn Zigril. Những ngón tay cầm dây cương đột nhiên run lên vì lo lắng. Kay không nghĩ những điều mình sắp nói là một ý tưởng hay. Nhưng cuối cùng anh vẫn hỏi Zigril.

"...Ngài Zigril''

Zigril nhìn Kay, người đang nói chuyện một cách nghiêm túc.

"Lúc ở Lavlen. Ngài đã nói rằng quá khứ cũng không sao phải không ?''

"Đúng là ta đã nói như vậy.''

Zigril cười một cách thoải mái.

"Chà, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không để tâm. Ta đã rất tức giận. Nhưng dù sao thì ta cũng không thể ngăn cản vì chuyện đó xảy ra trước khi chúng ta gặp nhau.''

Kay nuốt nước bọt trước những lời quá đỗi kì lạ của Zigril. Nghe như một người đàn ông đang cố gắng tìm hiểu quá khứ của người tình trong khi đầu óc vẫn đang còn quẫn trí. Tôi có thể chắc chắn giọng nói đó chính là như thế...Nhưng tôi không thể hiểu tại sao Zigril lại nói với tôi như vậy. Kay nhìn biểu hiện của Zigril. Tôi tự hỏi và thực sự hi vọng đó chỉ là một trò đùa của hắn, nhưng Zigril chỉ giữ vẻ mặt hơi bĩu môi bất mãn đó.

Kay cảm thấy sức lực ở bàn tay đang cầm dây cương của anh yếu dần đi. Tôi cảm thấy mình sẽ ngã nếu cứ để ngựa chạy với tốc độ này, nên tôi điều khiển nó đi chậm lại.

Thật khó tin nhưng có vẻ Zigril rất thích anh. Nói đúng hơn, hắn dường như nghĩ rằng hai người đã có mối quan hệ thân thiết đến mức trở nên lo ngại về quá khứ của nhau. Vấn đề nằm ở việc không phải chỉ có mình tôi nghĩ như vậy mà là cả hai đều tin rằng mình như vậy, bằng một cách rất hiển nhiên. Có vẻ như hắn và Kay đã đến một mức độ thân thiết hơn trong mối quan hệ ?

Tất nhiên, Kay đã thôi không còn ghét Zigril như lúc đầu. Thật xấu hổ để thừa nhận điều đó sau khi xảy ra quan hệ tình dục trái ý muốn của tôi, nhưng tôi cảm thấy Zigril không đáng ghét cho lắm.

Tôi không biết có phải vì có tình cảm với tôi nên hắn mới làm những điều như vậy hay không, nhưng Zigril đã cứu mạng tôi nhiều lần và tôi gần như đã quen với việc đụng chạm thân mật thường xuyên. Nụ hôn của hắn tuyệt đến mức chân tôi không thể đứng vững, và cũng không còn cảm thấy sợ hãi như lúc đầu khi bàn tay ấy chạm vào gáy tôi. Đôi khi, hắn khiến tôi giật mình bởi cái ôm đầy dịu dàng và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

Trong suốt chuyến đi, tôi đã luôn phải dựa vào khả năng đáng kinh ngạc của hắn để sống sót. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thôi bởi vì tôi đang cùng phe với người đàn ông này, cho dù kẻ thù có mạnh đến thế nào đi chăng nữa. Cũng bởi vì Kay biết rằng, bất kể khi nào anh run rẩy níu lấy vạt áo Zigril, hắn sẽ nắm tay anh một cách trìu mến.

Tuy nhiên, điều này không thực sự ổn. Kay chưa bao giờ ngăn cản bất cứ ai muốn tiến đến với anh, nhưng lần này anh lại đưa tay chéo nhau và ra tín hiệu cảnh báo với người trước mặt vì lo lắng rằng bản thân sẽ mất kiểm soát và bị cuốn theo nếu không dừng lại chuyện này. Trong số những người thích Kay, cũng có rất nhiều người nghĩ rằng anh là một người đặc biệt, nhưng Kay chưa bao giờ ngạc nhiên về điều đó.

Zigril liếc nhìn Kay, người đang bị tụt lại phía sau. Kay giơ tay ra hiệu rằng mình vẫn ổn rồi nắm lấy dây cương phóng tới. Tôi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đến mức hoàn hảo của Zigril rồi suy nghĩ một lúc. Đến thủ đô cũng phải mất 4-5 ngày, liệu sẽ có sự ngượng ngùng nào trong suốt chuyến đi sau đó khi tôi nói điều này ngay bây giờ không ? Đó chắc chắn không phải là điều mà chính miệng Zigril thú nhận, nên tôi tự hỏi rằng mình có nên làm rõ mọi thứ một cách chính xác hay không. Nhưng cứ để chúng tiếp diễn theo cách im lặng thế này thêm 4-5 ngày nữa liệu có ổn không ?

Trong lúc đang suy nghĩ thì Kay đã đến ngay cạnh Zigril.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy ?''

Zigril hỏi, như thể đang lo lắng.

"...chuyện là....''

Kay nuốt nước bọt rồi nói, cố gắng mỉm cười thản nhiên.

" Sẽ thật xấc xược...''

Cổ họng tôi đau rát vì những lời cuối cùng mắc kẹt lại mà không nói nên lời. Tôi tự hỏi liệu mình có nên nói tiếp không, nhưng ánh mắt thúc giục của Zigril khiến miệng tôi tự động mở ra.

"Ngài Zigril. Ngài có yêu tôi không ?''

"Gì ?''

Zigril mở to mắt và hỏi lại. Tôi thấy rất xấu hổ vì những lời vừa nói ra lại khiến hắn ngạc nhiên đến vậy.

"À không, chỉ...''

Khi Kay lắp bắp và đỏ mặt xấu hổ, Zigril cười hớn hở.

"Schumann cũng đã hỏi ta điều tương tự như vậy. Ngươi có thấy vậy không ?''

"...Không, có một chút.''

Nếu tôi nói hoàn toàn không, có vẻ như hắn sẽ chỉ trích tôi và hỏi rằng 'Vậy tại sao lại hỏi như thế'. Nên khi Kay nói 'một chút' một cách khúm núm, hắn nghiêng đầu nhìn anh.

"Chà, ta chỉ muốn đi chơi với ngươi thêm một thời gian nữa. Điều đó có phải là tình yêu không ?''

"...ha ha ha...''

Điều đặc biệt ở ngài Đại công tước là hắn có thể thản nhên nói rằng hắn chỉ muốn chơi đùa trước mặt một người. Kay cười gượng và nói, không hiểu tại sao miệng lại có vị đắng và đôi môi trở nên khô khốc.

"Nếu ngài chỉ muốn chơi lâu hơn một chút thì đó hẳn không phải là yêu.''

Zigril nhìn Kay với vẻ mặt tinh tế. Kay mỉm cười với tâm trạng có phần nhẹ nhõm và hơi buồn. Tôi mừng vì đó không phải là tình yêu, nhưng tôi không thấy ổn cho lắm. Có lẽ đó là một điều tốt khi hắn nói rằng hắn chỉ đang đùa giỡn chứ không thực sự nghiêm túc...nhưng tôi cảm thấy không thoải mái đến kì lạ. Thật buồn cười nhưng có vẻ như cả hai đã bí mật gắn bó với nhau trong suốt cả chuyến đi mà không ai nhận ra.

Kay lắc dầu, anh nghĩ rằng quý tộc nào cũng thế.

"Tôi phải quay lại Lavlen khi xong việc, ngài Zigril.''

"Tại sao ?''

Kay cười cay đắng trước câu hỏi của hắn.

"...Bởi vì đó là nơi tôi sống.''

Zigril có thể tận hưởng cuộc sống theo ý muốn của hắn, nhưng Kay thì không thể làm điều đó. Thế giới coi Zigril là trục và quay xung quanh hắn, nhưng Kay thì khác, anh chỉ là trung tâm của chính mình. Nhưng Zigril lại cười và nói như thể hắn vẫn chưa hiểu.

"Nếu ngươi chán thì có thể quay về. Nhưng ngươi sẽ không cảm thấy chán trong vài tháng tới được chứ ?''

"....''

Tôi không còn gì để nói. Những lời hắn ta nói ra luôn gây sốc và khiến người ta ngạc nhiên, nhưng tôi không thể phàn nàn. Trên thực tế, nếu Zigril muốn đưa Kay đi chơi với hắn như đã nói, thì anh không còn lựa chọn nào khác. Nếu cảm thấy không công bằng thì có thể chỉ biết ngậm ngùi rằng bởi vì anh không phải là Đại công tước.

Khi Kay tặc lưỡi một cách kín đáo, Zigril cau mày. Hắn hỏi anh không hài lòng về điều gì.

"Mọi thứ ngươi ăn và mặc ở thủ đô sẽ tốt hơn hiện tại.'' "Ta nghĩ ngươi không phải là kẻ cuồng công việc đến vậy đâu.''

Như Zigril đã nói, Kay không phải là người tham công tiếc việc hay sống với tinh thần trách nhiệm cao với công việc hiện tại của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn theo đuổi hạnh phúc bằng cách dựa vào Zigril và quan hệ tình dục với hắn. Xét đến kích thước của Zigril, ý tưởng này thật sự không hề ổn. Điều này đặc biệt đúng với hắn, người vừa mới đây đã nói rằng anh có thể quay về bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi.

Kay thở dài nhẹ nhõm. Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy ghen tị với con ngựa vì chúng có thể không cần phải nghe hiểu những câu chuyện lộn xộn như vậy.

"...Tất nhiên là, ngài Zigril, ngài không cần phải quan tâm đến ý muốn của tôi. Tuy nhiên, tôi...tôi chỉ muốn làm đội phó đội an ninh của Lavlen.''

Cảm nhận được ánh mắt Zigril đang nhìn mình, Kay cúi đầu. Nếu hắn nhất quyết muốn đưa tôi đi, tôi không có quyền để từ chối, nhưng tôi thực sự không muốn.

Kay chợt thấy mệt mỏi đến lạ, đôi mắt anh đỏ hoe.

"...Đang khóc ?''

"Không.''

Khi Zigril hỏi, nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn. Giọng nói thực sự dễ nhận thấy còn hơn việc tự thừa nhận 'Vâng, tôi đang khóc.' Tôi nghĩ việc con trai khóc giữa ban ngày thế này trông rất tệ, nhưng thật khó để dừng lại khi xung quanh mắt tôi đã trở nên nóng hổi.

Khi tôi quay đầu lại và lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra, tôi cảm thấy ánh mắt của Zigril dõi theo ở phía sau gáy mình. Lời nói của Zigril càng nhỏ và dần dần dừng lại. Kay thấy má anh nóng bừng và bầu không khí giữa hai người trở nên thật kì lạ. Tôi liếc nhìn Zigril và nghĩ rằng điều này sẽ không chọc giận hắn vì đã làm hắn khó xử, nhưng Zigril chỉ nhìn vào khóe mắt sưng đỏ của Kay với vẻ mặt lạnh lùng.

"Ngươi không muốn đi với ta đến vậy à ?''

Cứ nói ra đi. Bình thường tôi sẽ lắp bắp và nói không, nhưng bây giờ ngay cả phát ra tiếng tôi cũng không thể làm được. Tôi thậm chí còn chẳng muốn gượng cười thêm chút nào nữa. Ngay cả đội trưởng, tôi cũng sẽ đối mặt với anh ta và thách thức rằng cứ giết tôi đi, nhưng tôi không thể làm vậy với người này. Tôi cảm thấy hắn sẽ thực sự giết tôi.

Khoảng cách ngày càng xa giữa hai người khi Kay, người di chuyển với tốc độ tương tự và Zigril lại cho ngựa đi chậm hơn. Khi tôi bỏ hắn lại phía sau và tiếp tục đi về phía trước, tôi thấy có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn sẽ không rút kiếm ra đúng không ? Không, ngay cả khi hắn không rút kiếm, hắn vẫn có thể giết người chỉ bằng tay không. Dù lưng tôi trở nên tê cóng nhưng tôi không đủ can đảm để nhìn lại. Tôi thực sự hối hận vì đã bày ra vẻ mặt không bằng lòng trước mặt Zigril. Không hiểu vì sao, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

Khi tôi đang nghiêm túc suy nghĩ bây giờ có nên nói rằng 'thật ra tôi rất hạnh phúc' không, thì ở phía sau, Zigril lẩm bẩm.

"...điều đó không có tác dụng rồi.''

Giọng hắn có vẻ trầm hơn bình thường nên Kay chỉ im lặng nhún vai. Khi tôi quay lại, hắn nhìn tôi và mỉm cười thản nhiên. Rõ ràng có điều gì đó, nhưng vẻ mặt của hắn lại chẳng thể hiện ra bất cứ thứ gì. Khi Kay nuốt khan và nhìn Zigril, hắn vuốt tóc và cười thêm một lát nữa.

"Ta hơi đói. Ngươi có muốn ăn chút gì không ?''

"...vâng ?''

Lam sao tôi có thể đột nhiên hiểu được trong bầu không khí này ? Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì không bị giết, nhưng đó là một sự thay đổi chủ đề khá dột ngột. Trong khi Kay đang nói thì Zigril đã bước xuống ngựa.

Ăn ở giữa đám lau sậy khô ? Ở đây không thực sự thích hợp để nấu ăn vì chúng rất dễ bắt lửa. Và dường như Zigril không hề biết đến sự thật đó. Kay bối rối cúi đầu nhưng cũng theo Zigril xuống ngựa. Khi tôi đang định lấy những dụng cụ nấu ăn ở hành lý trên lưng ngựa thì Zigril ngăn lại và nói.

"Được rồi, ngươi có lẽ đã mệt vì phải cưỡi ngựa nhiều ngày rồi nhỉ ?''

"Vâng ?''

Hắn mỉm cười rạng rỡ và xem xét xung quanh. Kay không biết Zigril đang tìm kiếm cái gì nên chỉ tập trung nhìn vào Zigril. Hắn có vẻ bình tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói gì đó và đi tiếp, nhưng có vẻ như Zigril đang phớt lờ mọi chuyện.

"Ngươi tới đó ngồi nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ chuẩn bị bữa ăn.''

Có một tảng đá nhỏ nơi Zigril chỉ đến. Kay lắc đầu bối rối trước lời nói của Zigril.

"Không...ngài Zigril à, tôi là...''

Mặc dù anh không xuất phát đi cùng Zigril với tư cách là người hầu, nhưng điều đó không có nghĩa là anh nên để Zigril tự tay chuẩn bị bữa ăn. Tôi vội vàng nắm tay Zigril và cố ngăn hắn lại, nhưng hắn trông thực sự rất kiên quyết và nở một nụ cười dịu dàng.

"Cứ nghỉ ngơi đi. Thỉnh thoảng ta cũng sẽ nấu ăn khi đi cùng Schumann. Sẽ ổn thôi nên đừng lo lắng về chất lượng món ăn.''

Không phải tôi lo lắng về việc món ăn mà Zigril nấu có dùng được hay không, mà tôi cảm thấy không thoải mái khi để ngài Đại công tước đích thân nấu ăn nên tôi không thể ngồi yên. Nhưng Zigril vẫn nhất quyết và đẩy lưng Kay rồi để anh ngồi lên một tảng đá.

"Nhưng ngài Zigril, tôi là...''

"Ừ ? Ngươi không muốn ăn đồ ta nấu sao ?''

Tôi cảm thấy đôi mắt đang nheo lại của của Zigril dần trở nên lạnh lẽo. Kay xấu hổ lắc đầu nói không, còn Zigril thì hé môi mỉm cười. Kay lau mồ hôi lạnh trên má khi nhìn Zigril đi nấu ăn. Trong từng phút trôi qua, tôi cảm giác như mình đang đi trên một lớp băng mỏng. Chúng tôi liệu có thể đến được thủ đô không ? Trước đó, tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ngã quỵ vì căng thẳng.

Kay, người đang được Đại công tước hộ tống và nhận được sự đối đãi xa hoa mà không một ai trên thế giới có thể nhận được, chỉ biết tặc lưỡi và cúi đầu. Liệu đây có phải là cách hắn thường đối xử với với một người mà hắn muốn chơi đùa không ?

Tôi chắc chắn có thể cảm thấy Zigril đang đối tốt với tôi. So với cách mà hắn đã làm vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, giờ đây tôi không còn thấy tính mạng của mình thực sự bị đe dọa nghiêm trọng. Giọng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, dù cách nói chuyện vẫn rất khó hiểu nhưng không còn nhiều tình tiết vô lý như trước nữa.

Nếu Schumann đang ở đây, anh sẽ hỏi anh ấy về thái độ của Zigril trước đây. Dù sao thì Kay cũng chỉ mới gặp hắn chưa đầy một tháng, anh thực sự không thể hiểu được những hành động của Zigril mang hàm ý gì.

"...Tôi có thể làm gì bây giờ ?"

Mặc dù Kay đã bày tỏ sự không đồng tình một cách rõ ràng nhưng anh không biết liệu rằng Zigril có nhận ra được điều đó hay không. Cho dù Zigril có hiểu anh muốn điều gì thì sao nào, hắn vẫn sẽ ngang ngược đánh gãy mắt cá chân của Kay và đem anh đi cho bằng được, nếu Kay cho rằng chỉ cần anh cự tuyệt thì hắn sẽ để anh đi.

Kay gãi đầu. Đó không phải là điều có thể giải quyết được chỉ bằng cách cứ mãi suy nghĩ về nó và cố gắng tìm ra giải pháp. Nếu Zigril muốn bắt anh thì anh sẽ bị bắt, nếu không, anh có thể được thả ra và tự do trở về Lavlen. Thế là đủ rồi, nhưng nó vẫn gây khó chịu một cách kì lạ, Kay rên rỉ và ôm đầu.

Khoảng mười phút trôi qua. Không biết Zigril có phải rất thường xuyên nấu ăn hay không, hắn nhanh chóng mang đồ ăn lên. Thực ra, nó là một món súp đơn giản đến mức không thể xem như là một món ăn hoàn chỉnh. Những món hắn có thể nấu dường như chỉ là món ăn cơ bản có thể chuẩn bị khi đang đi đường. Đương nhiên Zigril không có lý do gì phải tự mình nấu ăn ngoại trừ những lúc hắn đi du lịch. Hắn cầm theo một bát thức ăn trên tay và nhìn xuống Kay với nụ cười rạng rỡ.

"Hãy trả lời câu hỏi của ta."

Tôi tưởng chúng tôi chỉ mới rời Lavlen trong một thời gian ngắn, nhưng hoàng hôn đã lặn xuống từ phía sau Zigril. Những đám lau sậy khô trông thật khó coi, nhưng mái tóc vàng nhuốm ánh hoàng hôn của Zigril vẫn lấp lánh và tỏa sáng một cách kì lạ.

"Vâng ?"

Vì Zigril đứng ngược hướng ánh sáng nên tôi không thể nhìn rõ đôi mắt của hắn. Tôi chỉ biết Zigril đang mỉm cười.

"Nếu ta nói đó là tình yêu ?"

"Vâng ?"

"Nếu ta nói ta yêu em, em sẽ nắm tay ta chứ ?"


*Note: đổi xưng hô từ chap này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro