Phần 6. Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Ta phải đến Lavlen. Nhưng ta sẽ quay lại sớm thôi, nên hãy ở yên nhé, Kay.”

Cảm giác như có ai đó đã thì thầm điều đó vào tai tôi.

Gió thổi nhẹ nhàng. Kay ấn cái đầu choáng váng của mình và mở mắt ra. Tấm vải màu be nhạt phấp phới trước mặt. Tôi cảm thấy chóng mặt. Với đôi mắt trống rỗng, tôi nhìn tấm vải đang đung đưa trên bầu trời. Sau một lúc, tôi tự hỏi mình đang ở đâu.

Khăn trải giường mềm mại, chăn nhẹ và ấm như lông tơ. Thứ đang rung chuyển trước mắt tôi là tấm màn giường được treo trên trần nhà cao như bầu trời. Kay gãi đầu rồi đứng dậy. Nơi này là ở đâu ? Chiếc giường rộng bằng nhà Kay, còn căn phòng đang chứa chiếc giường này nếu chỉ gọi là “phòng’’ thì có hơi khiêm tốn. Từ cầu thang có thể nhìn thấy làn nước trong xanh trong suốt với sàn đá cẩm thạch ở phía có gió lùa vào. Cách nó lấp lánh và phản chiếu ánh sáng mặt trời trông rất phi thực tế. Một mùi hương ngọt ngào tràn ngập.

Kay nghĩ lại một lần nữa về nơi anh đang ở và nhớ lại thời điểm mà trí nhớ của anh bị gián đoạn. Ở một nơi có đám lau sậy thấp, tôi cùng Zigril phát sinh quan hệ tình dục như một con thú và chỉ lót một chiếc áo choàng bên dưới. Ngay khi tôi cử động một chút, cảm giác ngứa ran đó lại quay trở lại rõ ràng. Kay ôm đầu. Còn xấu hổ hơn cả việc tôi uống rượu và ngủ với con gái út của bá tước.

“…Làm sao mà sống được chứ, thật là…’’

Tôi không biết trong món súp có gì nhưng tôi cảm thấy khó chịu đến mức rùng mình. Tôi buộc phải cảm thấy khoái cảm bằng cái cách như thể đang bị tra tấn. Kay rên rỉ và vô cớ che miệng.

Cảm giác khá tuyệt, nhưng nếu phải làm lại, tôi sẽ không làm điều đó lần thứ hai. Kể cả khi chuyện lớn đó ập đến, không thể tin được là tôi lại khóc vì sung sướng chứ không phải vì đau. Cùng với cảm giác tự trách móc bản thân, sự oán giận đối với Zigril trở nên sôi sục.

Đây có phải là sự trả thù vì anh đã nói “không’’ ? Kay nhớ lại hắn ta đã di chuyển thô bạo như thế nào sau lưng anh. Tôi thậm chí còn không thể nhớ được chi tiết của việc quan hệ tình dục bừa bãi đó như thế nào. Dù sao thì rõ ràng là tôi đã bất tỉnh trong lúc đó, nhưng tôi thực sự không biết mình đang ở đâu. Tôi từ từ đứng dậy và ra khỏi giường, vừa bước được một bước, lưng tôi chợt nhói lên.

“.. …”

Trời đã sáng từ lâu lắm rồi, tôi chắc chắn mình đã ngủ hơn một ngày nhưng mông tôi vẫn còn đau như thể dương vật của hắn vẫn còn ở bên trong. Có vẻ như chuyện đó không chỉ dừng lại đúng một lần. Lần này, tôi vẫn ngất đi và tỉnh lại, nhưng tôi không còn nhớ gì về việc mình bị cong lưng hay dương vật của hắn có nằm trong miệng tôi không. Kay nuốt lời chửi thề trong đầu rồi bước về phía cánh cửa lớn với hai tay chống nạnh. Zigril đã đi đâu ? Tôi đoán ngài ấy không phải kiểu người sẽ bỏ trốn sau khi làm điều đó…Thực ra, cũng có thể Zigril đã làm điều gì đó tương tự, nên Kay nhìn xung quanh thêm một chút.

Anh chắc hẳn đã ngủ nhiều nhất một hoặc hai ngày, nhưng chắc chắn anh vẫn chưa đến thủ đô, và nơi có thể đặt một căn phòng sang trọng như thế này thì…Tôi tự hỏi liệu đó có phải là biệt thự riêng của Zigril hay không, nhưng nó vẫn là một bí ẩn.

Kay bước tới cánh cửa lớn bên trái giường và nhẹ nhàng mở nó ra. Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy một giọng người đang nói chuyện. Một cô gái trẻ trông có vẻ là người hầu đang trò chuyện với người bảo vệ. Khi nhìn thấy Kay thò đầu ra ngoài, cô ấy bất ngờ thốt lên.

“Ôi trời ! Ngài tỉnh rồi.”

Kay giật mình vì giọng nói quá lớn và lùi lại một bước. Cô gái trẻ có chất giọng cao hơn người khác khoảng hai tông đang nhìn Kay với đôi mắt lấp lánh.

“Ngài ngủ có ngon không ? Bác sĩ nói ngài sẽ tỉnh lại vào ngày mai, nhưng có vẻ ngài khỏe hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều !”

Kay cười ngượng ngùng và lùi lại một chút khi tiếng động vang lên bên tai. Tôi cảm thấy đầu mình sẽ đau nếu nghe thêm nữa. Kay hỏi, tinh tế bịt một bên tai lại.

“Tôi đang ở đâu ?’’

Trước khi Kay nói xong, cô ấy đã nói trước, tiếng vỗ tay của cô to như giọng nói của chính cô ấy.

“Ôi chao ! Đầu óc tôi đúng là bị hỏng rồi !” “Tôi sẽ gọi bác sĩ.”

“Khoan đã, ừm, này cô…”

Cô gái trẻ thậm chí còn không nghe lời Kay nói, túm lấy váy rồi bỏ chạy và biến mất ở hành lang. Người lính canh ở bên cạnh cũng chậc lưỡi vì kinh ngạc. Anh ta nói khi quay sang Kay.

“À, đây là nơi ở của Hoàng tử Irier. Căn phòng này là phòng ngủ của Điện hạ.”

“…Chà, nơi ở của Đại công tước không phải là Thủ đô sao ?’’

Người kia mỉm cười trước câu hỏi ngớ ngẩn của Kay. Đó là một câu hỏi về sự thật hiển nhiên.

“Đúng. Nó ở giữa thủ đô.” “Ngay cạnh cung điện hoàng gia.’’

Kay quên mất phải nói gì. Tôi đã ngủ bao lâu rồi ? Vậy là tôi đã ngủ suốt chặng đường từ Lavlen đến Thủ đô, mất từ 5 đến 6 ngày, thậm chí là cả một tuần ? Cơ thể tôi đã làm cái quái gì trong suốt thời gian đó vậy ?

Trong lúc Kay đang choáng váng thì cô gái vừa chạy đi gọi ai đó đã trở lại cùng một người đàn ông béo.

“ Ôi không, ngài không thề cử động ngay như thế được đâu.”

“Vâng ?”

Lúc Kay nghiêng đầu, một người đàn ông mập mạp tiến đến gần và nhìn anh với vẻ mặt lo lắng xen lẫn vui mừng đầy kì lạ. Dáng người ông ta trông thấp bé như người phụ nữ bên cạnh.

“Tôi tên là Hugh. Kay, đó có phải là tên của ngài không ?’’

Đôi mắt của người đàn ông tròn xoe, giống như khi Zigril cười. Đôi mắt giống nhau nhưng lại có cảm giác hoàn toàn khác. Kay gật đầu với nụ cười hào phóng đó.

“Tôi cứ tưởng ngài sẽ ngủ thêm 2-3 ngày nữa, nhưng ngài đang hồi phục nhanh chóng. Điện hạ sẽ trở lại vào ngày mai.”

Tôi thậm chí còn không nhớ, nhưng có phải tôi được điều trị trong tình trạng cơ thể tổn thương hoàn toàn không ? Đến mức bác sĩ tưởng tôi sẽ ngủ thêm 2-3 ngày nữa. Kay hỏi người đàn ông tên Hugh với vẻ mặt lo lắng.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi ?”

Ngay cả khi giả định rằng chỉ mất bốn ngày để đến được thủ đô, thì cũng có điều gì đó khá vô lý. Đáp lại câu hỏi của Kay, Hugh chỉ tay và nói.

“Có lẽ đã được khoảng mười ngày rồi. Đây là ngày thứ năm tôi ở dinh thự của Đại công tước. À, nhân tiện thì sao ngài không nằm xuống và nói chuyện ?’’ “Tình hình đang dần ổn định nhưng đây vẫn là thời điểm nguy hiểm.’’

“….Sao cơ ?’’

Kay nhìn khuôn mặt tươi cười của Hugh bằng đôi mắt mờ mịt. Thật khó tin rằng anh đã ngủ trong suốt mười ngày, nhưng tôi không thể hiểu được những gì ông ấy nói sau đó. Người đàn ông đó nhìn vẻ mặt bối rối của Kay hồi lâu, sau đó đột nhiên kinh ngạc lùi lại một bước.

“Chậc, thực sự là ngài không biết sao ?’’

Tất nhiên là tôi không biết. Kay hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại. Nhưng tôi chắc chắn cảm thấy như mình đã không biết gì đó mà lẽ ra tôi phải nên biết. Hugh cau màu khi nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Kay.

“Chà, vậy thì phải rồi.”

Một tiếng thì thầm to nhỏ phát ra từ miệng ông ta. Anh liếc nhìn về phía cửa, cô hầu gái và lính canh đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt cứng đờ. Vẻ thương cảm trên gương mặt họ khiến anh có cảm giác như tình hình đang rất tồi tệ, mặc dù anh không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tôi có thể hỏi tại sao họ lại làm ra nét mặt đó không ? Trong lúc Kay đang vật lộn với sự lo lắng thì Hugh thở dài và quay lại nhìn Kay với vẻ mặt thật sự đáng thương.

“Xin hãy bình tĩnh và lắng nghe tôi.’’

Anh lo lắng nắm chặt cả hai tay và giao tiếp bằng mắt như thể bảo họ bình tĩnh lại. Kay mỉm cười, khóe miệng nhếch lên rồi gật đầu. Sau khi hít một hơi thật sâu khi ông ấy nói với tôi rằng hãy hứa là tôi sẽ không quá kích động về những lời ông sắp nói ra, tôi nghe thấy những lời đó rời khỏi môi Hugh.

“Ngài đang mang thai.”

Cách phát âm của từng từ đều rõ ràng, như thể lo lắng rằng anh sẽ không hiểu. Kay từ từ nghiêng đầu.

“Cái gì cơ ?...’’

Tôi muốn hét lên rằng tôi là đàn ông và điều này thật vô lý, nhưng khoảnh khắc tôi chạm mắt với đôi mắt nâu của Hugh, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đột nhiên, tầm nhìn của tôi trở nên tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro