Phần 6. Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngài có ổn không ?’’

Thay vì trả lời, Kay đưa ly nước đang cầm ra, cô hầu gái Susan nhanh chóng rót thêm một ly nước nữa. Bụng anh đầy nước nhưng vẫn cứ có cảm giác khát không chịu nổi. Kay uống hết ly nước trong một hơi, dùng mu bàn tay lau môi mình và trông như chưa hoàn toàn tỉnh táo. Anh lẩm bẩm.

“…tên điên…”

Tôi thấy Hugh ngồi phía trước lắc đầu. Thực tế là tôi đã cảm thấy trong vài tuần qua rằng Zigril đã không được tỉnh táo, nhưng tôi không nghĩ sự việc đầy đau đớn này lại xảy ra trên chính tôi. Ý nghĩ rằng hắn ta bị điên khiến đầu tôi cảm thấy tê dại.

Tại sao Zigril lại cho tôi ăn bông hoa của Alosha, thứ mà trước đó hắn đã nói là dành cho Hoàng đế ? Kay cảm thấy mắt mình quay cuồng khi nhận ra rằng lý do duy nhất khiến anh phải trải qua tất cả những rắc rối đó là để mang thai.

Tôi sốc đến mức không biết nói gì thêm. Tôi thèm rượu và thuốc lá đến phát điên nhưng Hugh không cho phép. Ông ta giả vờ đứng về phía Kay nhưng hành động lại trái ngược lời nói.

“… ….’’

“Chà, Điện hạ đã nói là ngài ấy sẽ quay trở lại vào ngày mai và…”

Kay vùi mặt vào tay. Gì cơ ? Ý ông là tôi với bộ dạng trông như một người phụ nữ nhếch nhác đến trước mặt Zigril và chất vấn hắn ta về đứa bé trong bụng ? Tôi thực sự không còn lời nào để nói nữa. Tôi ước gì đó chỉ là một cơn ác mộng nhưng mọi thứ đều là sự thật.

“Zigril, hắn đã nói gì ? Không, ngài ấy đã nói gì trước khi rời đi ?”

Zigril không phải là kiểu người làm chuyện điên rồ này mà không nói gì và bỏ đi, chắc chắn là hắn đang kiếm cớ gì đó, Kay hỏi với giọng tuyệt vọng. Hugh lẩm bẩm nói, ông ta không thể nào không biết chủ nhân của mình đã làm gì.

“Chà… ‘Ta chắc chắn rằng em đã mang thai, vì vậy hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé…’ ”

Kay hỏi lại lần nữa và ôm đầu, đầu anh lại bắt đầu ong ong và đập mạnh.

“Điện hạ của ông…tại sao…”

Kay thở hổn hển, hỏi tại sao, chuyện quái quỷ gì lại xảy ra như vậy ? Hugh và Susan, những người đã bị Kay chỉ trích mà không có lí do, chỉ vì phục vụ cho ngài Đại công tước, nhìn nhau một lúc rồi thở dài và đứng dậy.

“Bây giờ, tôi nghĩ tốt hơn hết là ngài nên nghỉ ngơi một chút và gặp Điện hạ vào sáng mai để nói chuyện với ngài ấy…Đừng lo lắng quá.”

Giọng Hugh bảo tôi đừng lo lắng run rẩy một cách đáng thương. Kay cảm thấy điên tiết và thực sự muốn hét lên. Còn lời an ủi nào vô dụng hơn việc bảo một người đừng lo lắng trong khi cuộc sống của người đó dường như bị hủy hoại hoàn toàn ? Thấy mắt Kay đỏ hoe, Hugh và Susan vội vàng rời khỏi phòng và dặn anh hãy nghỉ ngơi cho tốt.

“Tôi đã ngủ được mười ngày rồi, còn cần phải ngủ thêm à…”

Thật tốt là không có vết thương nào trên lưng. Càng nghĩ, tôi càng thấy khó thở. Trong bụng này có em bé à ? Là một đứa bé ư ?

Kay là một người đàn ông lịch thiệp, không bao giờ phạm sai lầm dù đã ngủ với nhiều phụ nữ. Tuy nhiên, mọi nỗ lực đều không có kết quả và giờ anh đã mang thai. Kay sốc đến mức không thể khóc hay cười. Tôi nằm xuống và tự hỏi đây có phải là một giấc mơ hay không nhưng cảm giác thực tế chỉ ngày càng sâu sắc hơn.

“….ah…’’

À thì. Giả sử đó là điều thực sự đã xảy ra và khi đứa bé được sinh ra, thật khó để tưởng tượng, nhưng thôi vậy. Sinh con là một công việc vất vả nhưng đó là đứa con mà tôi sẽ có nếu một ngày nào đó tôi lập gia đình. Trên đời có những người đàn ông yêu người phụ nữ của mình đến mức sẵn sàng thay cô ấy sinh con nếu có thể, nên hãy coi như tôi cũng có cảm giác như vậy đi.

Nhưng dù có cố gắng suy nghĩ tích cực đến đâu, tôi cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng cha của đứa bé là Zigril. Tôi sẽ không cần phải sống như vợ lẽ của Zigril trong suốt quãng đời còn lại, đúng không ? Tất cả những gì tôi phải làm là sinh con ? – Nhỡ đứa bé giống Zigril thì sao ?! Kay gãi đầu, cảm thấy cần phải thoát khỏi những suy nghĩ đang ập đến với mình cùng lúc đó. Trong khi ấn xuống cái đầu sắp nổ tung, tôi đứng dậy rời khỏi giường.

Tôi nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Tim tôi đập thịch thịch và tôi không thể ngồi yên chịu đựng tình trạng này thêm được nữa.

“Chết tiệt.”

Tất cả những gì tôi phải làm là giải thoát cho đứa bé trong bụng. Đó không phải là một đứa trẻ được sinh ra trong tình yêu nên tôi rất xấu hổ khi đối diện với nó. Tại sao người chỉ muốn chơi đùa thêm hai hoặc ba tháng nữa lại làm ra chuyện như thế này ? Dù có nghĩ về điều đó bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn cảm thấy bất công và bực bội. Tôi có phải là một công cụ thí nghiệm được sử dụng trước khi cho Hoàng đế dùng loài hoa đó không ?
Cảm giác thật xấu hổ khi phải đến bệnh viện để lấy đứa bé ra khỏi cơ thể một người đàn ông, nhưng thôi kệ. Đây là thủ đô và những người biết Kay đều là những người có cùng cái tên. Là những người đã từ bỏ đứa con của mình.

Hơn nữa, khi nghe tin nó mới được mười ngày tuổi, tôi thực sự không có cảm giác mình đang mang thai. Kay không có ý định sinh con với Zigril. Có thể có một số mối đe dọa đến tính mạng của tôi…nhưng tôi hơi lo sợ liệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo vì tôi đã mang theo đứa con của Đại công tước mà không được phép. Kay nghĩ rằng anh không thể quay lại Lavlen được. Nếu quay trở về Lavlen, anh sẽ bị bắt ngay lập tức và bị buộc tội giết người thừa kế của Đại công tước. Nếu đứa bé mười ngày tuổi cũng là một đứa trẻ, có thể anh sẽ bị một ngọn giáo cắm vào đầu ngay lúc bị bắt.

“Đi đâu mới được…”

Khi tôi đang băn khoăn không biết nên chạy đi đâu thì có một nơi hiện lên trong đầu tôi. Đó là ngôi nhà thời thơ ấu của Kay – Công quốc Coble. Nó đã bị sáp nhập vào Đế chế và giờ chỉ còn là vùng Coble…đã 10 năm trôi qua kể từ khi nó bị đế chế tiếp quản hoàn toàn. Bây giờ nơi đó có lẽ hoàn toàn là những con người mới và những tòa nhà hoàn toàn khác. Không một ai biết Kay đến từ vùng đất đó và việc trở về quê hương của anh không phải là một ý kiến tồi. Tuy nhiên, nếu lệnh truy nã được ban hành trên toàn quốc…

Không có hồi kết cho những suy nghĩ tiêu cực. Kay lắc đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ và cẩm thận quan sát xung quanh. Không có thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Tôi đã không đi đâu nếu không có thanh kiếm bên mình trong suốt mười năm qua, nên có vẻ như tôi sẽ phải tay không để trốn thoát.

Mặc dù không có vũ khí nhưng bù lại có khá nhiều vật phẩm đáng giá. Ngay cả khi không bao gồm đồ gốm, tranh vẽ và các đồ vật lớn khác, những đồ trang sức trên bàn hay những mảnh ngà goi trước khung tranh dường như có giá trị rất cao.

“…Sẽ tốt thôi nếu mình coi đây là sự đền bù cho những tổn thương về mặt tâm lý.’’

Kay lẩm bẩm khi nhét miếng ngà vào túi. Tuy nhiên, tôi có cảm giác rằng nếu là Zigril, hắn ta thậm chí sẽ buộc Kay vào tội trộm cắp. Tôi tưởng rằng mình đã luôn sống và làm việc theo pháp luật nhưng cuối cùng lại gặp nhầm người mà phải gánh chịu đủ thứ rắc rối.

Viên ngọc dưới chân bàn không thể lấy ra bằng tay không được nên tôi đem ra cái ao trước nền đá cẩm thạch, quấn chăn rồi đập lên ghể để lấy ra toàn bộ phần đính ngọc. Rất may còn một viên ngọc hình quả trứng khá lớn vẫn mắc kẹt trên đó. Nếu muốn đổi nó ra tiền sẽ rất khó khăn nên tôi chỉ lấy những viên nhỏ hơn rồi bỏ vào túi, tôi lấy được khá nhiều. Số tiền tiết kiệm của tôi vẫn còn ở Lavlen nhưng nhiêu đây đủ để tôi từ bỏ nó mặc dù thật lãng phí. Tôi liếc ra ngoài cửa, có vẻ như cảnh cửa lớn đã chặn mọi tiếng ồn bên trong căn phòng.

Kay nhún vai và nhìn vào mặt nước, nơi mặt trời chiếu sáng vào bên trong. Ở Lavlen có tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn mát mẻ so với Thủ đô dù chỉ cách năm ngày đi đường về miền Nam. Mặc dù Lavlen là một khu vực lạnh lẽo bất thường nhưng khoảng cách quá lớn khiến nó có cảm giác như một thế giới khác.

“…Có lẽ vẫn chưa đầy lắm đâu.’’

Kay nhẹ nhàng thư giãn và lẩm bẩm. Để có được làn nước trong vắt như vậy thì phải có một thủy đạo đủ lớn để lưu thông nguồn nước, có lẻ đủ cho một người đi vào. Tôi không nghĩ đến việc trốn thoát khỏi đám lính canh vì tôi không có vũ khí trong tay.

Hy vọng thời tiết không lạnh đến mức khiến nước đóng băng. Dường như nếu tôi bị sẩy thai khi đang bơi trong làn nước trong vắt đó thì sẽ xuất hiện một vệt máu dài. Tôi đang lo lắng cho đứa bé trong bụng mình à ? Kay tặc lưỡi vì đã lo lắng cho đứa trẻ.

Khi tôi chậm rãi bước đến và nhìn vào bên trong, có khoảng hai lối thủy đạo mà một người đàn ông trưởng thành có thể đi vào nếu uốn cong cơ thể. Có một song sắt chắn ngang lối đi, như thể họ nghĩ rằng nó đủ để ngăn chặn những kẻ xâm nhập từ bên ngoài. Kay xoay vai thả lỏng cơ cổ, sờ bộ quần áo sạch sẽ một cái rồi thở dài bước xuống hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro