Phần 6. Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu đứa bé có thực sự ở trong cái bụng này không? Kay vừa xoa bụng, vừa cầm giày lên để đổ nước đọng ra ngoài. Nước chảy dưới chân lạnh đến tê tái. Điều này là đương nhiên vì trong lòng kênh không được ánh nắng chiếu vào. Không biết người ta có thường xuyên vệ sinh hay không, không có nhiều rêu nhưng tôi không thể ngăn cơ thể run lên.

Kay đã lặn trong nước lạnh như vậy khoảng 2-3 phút nhưng anh thấy bản thân không có dấu hiệu cần phải nghỉ ngơi. Không biết liệu cơ thể khỏe mạnh tới mức độ đó, hay là vì dòng máu của Zigril mà anh lại nhận được sức sống mạnh mẽ đến vậy. Nếu là vế đầu thì tốt nhưng dù sao thì Kay nghĩ rằng điều thứ hai có lẽ đúng hơn.

Đi bộ trong lòng kênh tối tăm, Kay nhìn lên đầu mình. Chắc chắn phải có một cái nắp cống ở đâu đó. Vì đây là nơi người ta thường xuyên ra vào để vệ sinh nên lối ra phải ở gần đây. Khi đang đi bộ trên lớp sàn lạnh lẽo được bao bọc bởi bóng tối, dựa vào âm thanh và cảm giác tay lúc chạm vào tường, anh thấy ánh sáng mờ nhạt đi vào từ một khe hở.

Kay lần mò bằng tay và chạm được vào một cái thang. Anh nắm lấy cái thang rỉ sét đó rồi leo lên, cẩn thận nhô đầu ra ngoài, Kay thấy mình đang ở phía sau một khu dân cư ít người qua lại. Dù không có người nhưng anh lo rằng nếu đi ra ngoài với bộ quần áo ướt sũng như vậy thì sẽ thu hút sự chú ý.

Bao quanh căn hầm toàn là hơi lạnh của nước khiến cơ thể tôi run bần bật. Ngồi giữa thang, Kay cởi áo ngoài ra và vắt khô. Sau khi vắt hết nước, anh mặc lại áo. Đồ bẩn thì không sao, nhưng việc ướt ở nơi không phải gần bờ sông thì thật kỳ lạ.

Ngồi một lúc, vai và lưng anh đau nhức. Tôi không biết mình có thể kéo dài thời gian thêm được bao lâu. Trong phòng ngủ lúc nãy không có đồng hồ. Nếu gần đến giờ ăn, họ sẽ phát hiện và nhanh chóng truy đuổi. Không chắc sẽ có bao nhiêu người được cử đi, nhưng có thể Kay sẽ bị bắt nhanh hơn dự kiến. Tôi tự hỏi liệu có nên đến bệnh viện trước hay nên nghĩ đến việc chạy trốn trước.

Nếu có đứa bé, họ sẽ không giết mình ngay...

"...Tình hình càng ngày càng tệ rồi."

Kay lẩm bẩm một cách lo lắng. Anh nghĩ rằng có lẽ nên chờ một chút nữa và tìm cơ hội trốn thoát. Đứa bé phải được mang thai đủ mười tháng, và trong thời gian dài đó không thể không có cơ hội. Tuy nhiên, anh cũng không thể quay lại, nên cách duy nhất là cố gắng trốn thoát ngay bây giờ.

Thế này có được gọi là sở hữu số mệnh phiêu bạt không? Tôi không ngờ rằng sau mười năm lại một lần nữa phải chạy trốn.

"...Tình hình có thể tốt hơn so với lần đó."

Anh nghe thấy tiếng phụ nữ rì rầm trên đầu khi đang nói chuyện một mình. Lúc định bỏ qua, Kay nghe thấy từ "Đại công tước" và giật mình ngẩng đầu lên.

"...Không, vì Hoàng đế đã qua đời đêm qua, chẳng phải Đại Công tước sẽ sớm lên ngôi sao?"

Trước giọng nói thô lỗ đó, Kay giật mình. Hoàng đế đã chết rồi?

"Ồ, đó không phải là điều chắc chắn sao? Đại Công tước đã trở về thủ đô từ tuần trước sau khi tìm được bông hoa của Alosha, nên có thể Hoàng hậu đã mang thai."

Kay gật đầu một cách vô thức. Đúng vậy, có lẽ Hoàng hậu cũng đã mang thai. Chỉ mới ba hoặc bốn ngày kể từ khi anh và Zigril đến kinh đô, nên chắc chắn Hoàng hậu đã mang thai. Trong khi suy nghĩ, anh nghe thấy một vài giọng cười khúc khích.

"Có vẻ cô chưa biết nhỉ? Có tin đồn lan truyền khắp thủ đô rằng Đại Công tước đã phát sinh quan hệ với một chàng trai trong chuyến hành trình."

"Ôi trời, ôi trời. Vậy tin đồn đó là thật sao?"

Kay nhắm mắt lại vì không muốn nghe thêm, anh đặt tay lên trán bằng tay không nắm thang. Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức không thể sống thêm được nữa. Tin đồn đã lan truyền khắp kinh đô... Chuyện đó không chỉ là tin đồn mà còn là sự thật, điều này làm anh cảm thấy tồi tệ hơn.

Ngay cả khi nhắm mắt, không có nghĩa là âm thanh ngừng lại.

Tiếng nói rủng rỉnh thì thầm, tất nhiên là tôi đã nghe thấy tất cả.

"Dù chưa chắc chắn nhưng có tin đồn rằng... chuyện đó không phải là tự nguyện. Đại Công tước đã ép buộc anh ta."

"Ôi trời, ôi trời, ôi trời!"

Thật là 'ôi mẹ ơi'. Trên đó, tôi nghe thấy tiếng họ nói rằng quả thật Đại Công tước đã cư xử như vậy, và thắc mắc về việc chàng trai đã làm gì để Đại Công tước phải làm thế.

Kay run lên vì đau khổ. Anh nhớ lại rằng chỉ một giờ trước anh đã nói với Hugh và Susan rằng đó không phải là ý định của anh... Kinh đô thực sự là một nơi đáng sợ. Kay cảm thấy ngạt thở và cúi đầu xuống.

"Ôi trời, vậy thì không lý nào Hoàng hậu lại mang thai. Đại Công tước sẽ sớm trở thành Hoàng đế."

Khi nghe được lời khẳng định chắc nịch của các cô gái, Kay nuốt nước bọt. Anh đã sợ đến mức chân tay run rẩy khi nghĩ đến việc chạy trốn với đứa con của Đại Công tước, mà bây giờ còn phải đối mặt với việc Đại Công tước trở thành Hoàng đế... Kay nhận ra rằng anh đang vô thức đặt tay lên bụng mình.

"...Tôi biết em rất đặc biệt, nhưng trước hết tôi phải sống đã."

Kay lẩm bẩm xin lỗi đứa bé và lén nhìn ra ngoài. Dưới bức tường thấp, các cô gái đang cười khúc khích và nói chuyện phiếm.

Khi kiểm tra quần áo, anh thấy chúng không còn nhỏ nước nữa. Quần áo tối màu sẽ không dễ nhận ra, nên anh nhẹ nhàng đẩy nắp cống xuống. Nhưng đột nhiên Kay nghe thấy tiếng vó ngựa.

Các cô gái đang nói chuyện hét lên và nhanh chóng lùi lại, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Kay nhanh chóng đóng nắp lại. Tiếng động vang lên rất lớn trên đầu anh. Có vẻ như có hàng chục con ngựa đang đi qua. Tiếng ồn lớn đến mức bức tường bên trong căn hầm rung lên như có động đất. Kay nắm chặt cái thang và chờ cho đoàn ngựa đi qua.

Một lúc sau, khi tiếng vó ngựa đã xa dần và tiếng nói của các cô gái lại vang lên, Kay biết rằng người đứng đầu đoàn ngựa là Zigril. Anh ta nói sẽ trở về vào ngày mai, nhưng sao lại đến sớm thế này... Kay nghiến răng vì thất vọng và từ từ mở nắp cống ra.

Nhưng khi cố gắng mở, nắp cống đã bị vó ngựa giẫm mạnh đến mức méo mó, không thể mở ra.

"Chuyện gì thế này..."

Với tư thế lúng túng trên thang, anh không thể mở nắp cống. Kay phải dồn hết sức vào chân để đẩy, nhưng nắp vẫn không nhúc nhích. Mồ hôi, không biết là mồ hôi lạnh hay gì, chảy dọc lưng anh. Kay nhìn vào nắp cống bị méo mó nhưng tình hình rất nghiêm trọng. Nắp cống bị kẹt chặt cả bên trong lẫn bên ngoài. Dù anh có cố đẩy và lắc lư nắp, nó vẫn không nhúc nhích.

"Haizz!"

Vì quá bất ngờ và mất hết sức lực, anh trượt chân và suýt ngã xuống sàn. Kay lau mồ hôi trên trán và quyết định leo xuống. Ngồi ở đây chỉ khiến anh thêm mệt mỏi.

"...Sao mọi chuyện lại thành ra thế này..."

Từ khi gặp Zigril, không có việc gì suôn sẻ với Kay. Thực ra, việc gặp anh ta đã là khởi đầu của chuỗi ngày xui xẻo.

Vậy bây giờ phải làm gì. Không có thứ gì để sử dụng làm đòn bẩy... Anh nghĩ liệu có phải quay lại, và khi đặt chân xuống, dòng nước lạnh buốt.

"..."

Mặt nước chạm vào chân Kay. Khi anh ngồi ở thang, nước chỉ làm ướt chân, nhưng bây giờ đã ngập đến đầu gối. Trong vòng mười phút mà nước đã dâng cao thế này... Kay vội vã leo lên thang. Chiều cao chỉ khoảng 2-3 mét. Có vẻ như hệ thống nước được thiết kế để dâng lên theo thời gian. Thảo nào kênh không có nước, nhưng bây giờ lại chảy đúng lúc bị mắc kẹt như thế này.

Kay nhìn xuống dưới một lần, rồi nhìn lên nắp hố không nhúc nhích một lần nữa, và hoàn toàn sững sờ. Bây giờ nếu anh quay lại kênh để trở về cung điện của Zigril thì có thể sống sót không? Không chắc chắn lắm. Nước bắt đầu dâng lên một cách nhanh chóng. Nếu quay lại, có thể anh cũng sẽ bị mắc kẹt và chết đuối.

"Thật là quá đáng."

Kay run rẩy lẩm bẩm khi nhìn lên trần nhà tối đen. Dù cuộc sống con người vốn dĩ đã khó khăn và đầy thử thách, nhưng chuyện này thật sự quá đáng. Kay cảm thấy như muốn khóc vì tủi thân. Anh mới chỉ chạy trốn khỏi Zigril được vài bước mà đã gặp phải tình cảnh này.

Nước dâng lên nhanh chóng. Dòng nước lạnh như băng chạm vào chân. Bây giờ không còn cách nào để quay lại. Anh không thể di chuyển trong nước mà không có thời gian nghỉ để thở được. Thay vào đó, cố gắng mở nắp cống là lựa chọn thông minh hơn. Hy vọng nước sẽ không dâng đến đỉnh đầu. Dù nghĩ tích cực, Kay vẫn cảm thấy mình có thể chết vì lạnh trước khi chết đuối.

Kay cố gắng đẩy nắp bằng cơ thể của mình, nhưng tất nhiên, nó không nhúc nhích.

"Ai đó, có ai không-!"

Kay đập mạnh nắp cống và hét lên. Tiếng vọng trong hầm cống mỗi lúc một lớn hơn, nhưng không ai nghe thấy. Chỉ một lát sau, nước lạnh làm cho anh run rẩy không ngừng, Kay cố gắng hét lớn hơn nữa. Nước sẽ rút trong bao lâu? Một giờ? Hai giờ? Bị mắc kẹt trong một cái cống và chết vì lạnh, điều này thật sự bi thảm.

"Ai đó ơi!"

Nếu hét lớn như vậy mà không ai nghe thấy thì âm thanh từ bên ngoài cũng không thể lọt vào đây. Thay vào đó, chỉ có tiếng nước dâng lên càng lúc càng lớn trong tai anh, khiến anh càng thêm sợ hãi. Dù lạnh đến nỗi cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng trên lưng. Nước tiếp tục dâng lên. Có vẻ nó sẽ dâng đến đỉnh của lòng kênh.

"Có ai không?!"

Xin hãy cứu tôi. Kay hét lớn đến mức cổ họng đau rát nhưng âm thanh chỉ vang vọng trong tầng hầm.

Lúc đó, anh bắt đầu hối hận vì không chịu ở yên. Kay nhớ lại những lúc Zigril đã cứu anh mỗi khi anh gặp nguy hiểm. Dù có ghét hay không, trước mối đe dọa đến tính mạng, Kay trở nên hèn nhát. Nếu định chạy trốn, thì anh nên ra ngoài sớm hơn hoặc ít nhất là không nên ở yên trong này. Trong lúc suy nghĩ, nước đã dâng đến eo. Phần trên của kênh nước hẹp hơn, vì vậy nước nhanh chóng dâng đến ngực.

Tôi lại nghe thấy tiếng vó ngựa đi ngang qua trên đầu. Kay đột nhiên nghĩ rằng đó là Zigril và hy vọng rằng đúng là anh ta. Dù biết là không thể, nhưng anh vẫn gõ mạnh nắp cống với đôi tay run rẩy. Nước lạnh như băng dâng đến cổ làm anh khóc vì sợ hãi.

"...Zigril..."

Tiếng đập của anh bị át bởi tiếng nước bắn tung tóe. Đôi tay run rẩy không thể phát ra âm thanh lớn và giọng nói của Kay run như cừu. Khi nước dâng đến gần mũi, nắp cống bất ngờ bật mở.

Ánh sáng tràn vào.

"Em đang làm gì ở đó vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu. Nước mắt bất ngờ tuôn trào khi nhìn thấy gương mặt của Zigril. Ngay cả khi em gái, người đã chết mười năm trước của anh xuất hiện cũng không thể khiến anh vui mừng hơn thế này. Cơ thể mệt mỏi vì sợ hãi trong phút chốc được thả lỏng và nước mắt chảy không ngừng. Tim anh đập mạnh vì cảm giác sống sót.

"...Zigril... Zigril..."

Kay gọi tên Zigril bằng giọng run rẩy. Nước mắt rơi từ đôi môi rồi chảy xuống cằm

"….Thật là phiền phức."

Zigril nhìn Kay bằng ánh mắt lạnh lùng và thở dài, sau đó vươn tay kéo anh ra khỏi mặt nước. Cùng với tiếng nước chảy, Kay bị kéo ra ngoài, trông như một con chuột lột. Zigril nhìn anh từ đầu đến chân, cười nhạt và nói.

"Ta đã bảo em ở yên, sao không nghe lời?"

Kay nhìn Zigril với khuôn mặt đẫm nước mắt. Anh ta đứng đó, đợi cho anh ngừng khóc, sau đó cúi xuống và cười.

"Bây giờ ổn chưa?"

Kay dần lấy lại bình tĩnh và gật đầu. Zigril lau nước mắt trên má anh rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vậy nói cho ta biết, Kay. Em thật sự nghĩ rằng mình có thể trốn thoát à?"

"..."

Tay anh ta từ từ siết chặt lên má anh. Kay nuốt nước bọt. Anh ngu ngốc nhận ra rằng, "Ồ đúng rồi, tôi đang chạy trốn." Đôi mắt của Zigril trở nên đỏ ngầu trong lúc nhìn Kay. Khi anh cố lùi lại, tay anh ta càng siết chặt hơn. Hắn lướt qua cổ anh và nắm chặt sau gáy.

"Bây giờ thì nhớ ra rồi phải không? Có lạnh không?"

Nó thực sự rất lạnh, đến nỗi não anh như đóng băng. Không thể tin được rằng khi mọi thứ thành ra thế này, anh lại muốn gặp Zigril.

"Thật sự..."

"Nói đi. Em đang mang thai mà lại ở đây làm gì."

Zigril giục giã, và phía sau hắn, anh thấy Schumann cùng Hugh đang đứng đó với khuôn mặt tái mét. Schumann nhíu mày còn Hugh thì không yên tâm. Đằng sau họ là hàng loạt binh sĩ, nhưng không ai có thể cứu được Kay
.
"Zigril... Tôi... không phải..."

Anh lắp bắp, tránh ánh mắt của anh ta. Zigril cười nhẹ và nói.

"Thật đáng thương. Em nghĩ chết ngoài này tốt hơn là ở bên cạnh ta à?"

Kay nuốt nước bọt. Anh muốn nói không, nhưng khi mới chạy trốn, anh thực sự nghĩ vậy. Khi Kay run rẩy và không thể nói, Zigril nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

Kay nghĩ rằng ánh mắt anh ta trông như bị tổn thương. Dù biết rằng Zigril không lý nào có thể như vậy, nhưng bất kỳ ai nghe thấy "thà chết còn hơn ở bên anh" cũng sẽ bị tổn thương. Anh nắm chặt áo hắn và nói.

"Không, không phải vậy..."

Nửa là phản xạ, nửa là sự thật. Kay không ghét Zigril đến mức muốn chết, mà chỉ ghét tình huống đó. Thậm chí, anh còn thấy vui khi gặp lại anh ta.
Zigril cười nhẹ khi nhìn Kay lắp bắp. Hắn cởi áo choàng và choàng lên vai anh. Sau đó, Zigril chạm vào thanh kiếm ở thắt lưng. Kay lo sợ hắn sẽ nói "nếu muốn chết đến vậy, tôi sẽ giúp" nhưng anh ta chỉ mỉm cười.

Con ngươi màu đỏ biến mất dưới mí mắt. Chưa bao giờ nụ cười của Zigril lại trông lạ lùng như vậy. Anh ta nói với nụ cười kỳ lạ đó.

"Kay, ta nghĩ ta yêu em."

Anh mở to mắt nhìn Zigril, ngạc nhiên. Schumann, Hugh, và binh sĩ đứng sau cũng đều ngạc nhiên. Schumann đặc biệt ngạc nhiên.

"Thật là….Ta đã rất tức giận khi nghe tin em đang cố chạy trốn. Nhưng em biết đó, Kay, ta không thể giết em."

Tay anh ta rời khỏi thanh kiếm và chạm vào đôi môi.

"Zigril..."

Kay chớp mắt trước khuôn mặt bối rối của Zigril. Tim anh đập mạnh, không biết vì lo lắng hay vì lời tỏ tình bất ngờ. Anh cảm thấy khát.

Zigril nhìn Kay chằm chằm. Anh cảm thấy ánh mắt đó thật nhức nhối.

"Ta đã cứu em bao nhiêu lần rồi?"

"Cái gì? À..."

Kay nhớ lại số lần anh ta đã cứu anh, từ lần bị thây ma tấn công đến bây giờ, chắc là bốn hoặc năm lần. Nếu tính cả những lần nhỏ nhặt, có lẽ nhiều hơn. Trong vài tuần qua, Kay liên tục gặp nguy hiểm và Zigril luôn xuất hiện đúng lúc để cứu anh. Đôi khi đúng lúc một cách khó tin.

Kay nuốt khan. Zigril vuốt tóc ướt của Kay và nói.

"Ít nhất ta đã cứu em sáu lần. Vậy mạng sống của em, ai sở hữu?"

Tất nhiên, mạng sống của anh thì là của anh, nhưng Kay không thể nói vậy. Anh biết nếu không nói ra, anh sẽ bị buộc phải ở cạnh Zigril mãi mãi. Nhưng anh cũng không thể từ chối Zigril, người đã tỏ tình với anh. Đúng như lời hắn nói, Kay không thể bỏ rơi ân nhân cứu mạng của mình một cách lạnh lùng.

Ngón tay anh ngứa ngáy. Đúng lúc đó, hắn nắm tay anh. Kay nhìn bàn tay ấm áp đó và ngẩng lên.

"Của ta, phải không?"

Đôi mắt đỏ của hắn đã trở lại màu bình thường. Đôi mắt giống như lúc nắp cống được mở ra.

Kay lại không trả lời. Anh nghĩ rằng nếu buông tay, có lẽ anh sẽ gặp nguy hiểm lần nữa. Ở bên Zigril cũng không đảm bảo an toàn, nhưng ít nhất là yên tâm hơn. Dù vậy, Kay vẫn cười nhăn nhó.

"Đúng vậy. Là của riêng ta."

Zigril lẩm bẩm một mình còn Kay thì không nói gì.

Hắn ôm anh vào lòng. Cơ thể lạnh giá được sưởi ấm bởi hơi nóng của Zigril. Kay yếu lòng trước điều đó.

Anh biết điều này không đúng. Nếu nắm tay Zigril, anh sẽ phải sinh con. Nhưng tay anh đã bị hắn nắm chặt. Quá muộn để buông tay và bỏ rơi đứa bé trong bụng. Anh không thể chạy trốn.

Kay cười buồn và chậm rãi nhắm mắt trong vòng tay của Zigril.

Đôi lời tâm sự:
Hii, đã một thời gian kể từ khi đăng chap 5 rồi ha. Thực sự rất vui vì được mấy bồ ủng hộ. Thực ra là D tính drop vì trước lúc quyết định trans quyển 2 của bộ này, tui không biết là đã có nhà dịch rồi. Cơ mà bây giờ chắc phải dịch full thôi. Cảm ơn các tình yêu đã cho D động lực nhé :33

Dù sao cũng là bộ đầu tiên D trans nên vẫn còn nhiều thiếu sót. Văn phong ở các chap đầu hơi "ướt át" vì D còn quen cách hành văn trên trường. Tui đang cố gắng chỉnh sửa lại lời văn để các bbi đọc cảm thấy tự nhiên nhất.

D sẽ đẩy nhanh tiến độ dịch nên chắc tầm tuần sau có thể sẽ full cả ngoại truyện nhé. Một lần nữa cám ơn các tình yêu đã tin tưởng 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro