Phần 6. Chap 7 - Epilogue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Kay nghĩ rằng vào lúc đó, anh nên hỏi Zigril về việc tại sao anh lại phải sinh đứa bé trong bụng. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc. Kay rất tiếc nuối nhưng cho dù có thể nói ra, vẫn sẽ chẳng có gì thay đổi.

Sau khi nhận được lời tỏ tình và ôm ấp nơi đông người từ Zigril, Kay đã run lên vì xấu hổ, có vẻ như Zigril rất thích thú khi thấy điều đó.

Dù xấu hổ đến mức không muốn gặp ai, nhưng Schumann đã cố gắng tìm đến và đưa ra một tuyên bố gây sốc.

"...Hoàng hậu sao?"

Kay hỏi lại với giọng ngớ ngẩn. Schumann gãi đầu và cũng trả lời với vẻ mặt ngớ ngẩn không kém.

"Vâng. Đức Vua đã..."

"Hoàng hậu sao?"

Dù đã thấy Schumann gật đầu, Kay vẫn hỏi lại. Hoàng hậu? Thực sự là Hoàng hậu sao? Schumann thở dài và nói nhỏ.

"Ngài có biết rằng Hoàng đế đã qua đời rồi chứ?... Bông hoa của Alosha mà chúng ta phải vất vả lắm mới có được đã vào trong bụng của ngài rồi..."

Ánh mắt của Schumann hướng về bụng của Kay khiến anh đỏ mặt. Schumann cười nhạt và nói tiếp.

"Dù sao thì Đức Vua sắp đăng cơ và ngài đã nói rằng nhân dịp đó, chúng ta sẽ phong Hoàng hậu."

Kay lập tức van nài với khuôn mặt gần như sắp khóc.

"...Ngài không nói điều này với tôi đúng không? Là một cô gái khác sẽ trở thành Hoàng hậu đúng không? Đúng không?"

Dù Kay đã cầu nguyện cho điều đó là sự thật, nhưng Schumann lắc đầu.

"Không. Kay sẽ trở thành Hoàng hậu."

Không thể nào rõ ràng hơn được nữa, trông Schumann không có vẻ gì là đang nói đùa. Nhưng lần này, Kay không dễ dàng chấp nhận như mọi khi.

"Tôi. Tôi là dân thường. Hoàng hậu phải là người có dòng máu thánh đúng không? Không, hơn hết, tôi là nam mà!"

Để trở thành người kế vị, Hoàng thái tử của đế chế phải có dòng máu thần thánh, được dùng làm chất dẫn trong nghi lễ ma thuật. Khi có chiến tranh hoặc vấn đề quốc gia, máu của Hoàng đế được dùng trong các nghi lễ lớn, nếu máu không thuần khiết, nghi lễ có thể thất bại. Vì vậy, Hoàng hậu, người sinh ra Hoàng thái tử, phải là một quý tộc trẻ có ít nhất một phần máu thánh chảy trong người, và quy định này chưa từng có trường hợp ngoại lệ trong lịch sử đế chế.

Việc Kay là một người đàn ông mà phải sinh con, với anh đã đủ xấu hổ để muốn chui vào hang chuột rồi, giờ lại còn là Hoàng hậu. Làm sao một nam nhân có thể trở thành Hoàng hậu? Chắc chắn sẽ ghi vào lịch sử?

Kay nghĩ rằng điều này không thể chấp nhận được, không chỉ đối với anh mà còn với cả đất nước.

Schumann, với vẻ mặt rất đồng tình nhưng lại nhún vai và nói.

"Tôi cũng hỏi rằng liệu điều này có vấn đề gì không, và Đức Vua nói rằng không sao."

"Hả?"

Kay ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Schumann chỉ thở dài và nói rằng Zigril có lý do riêng của hắn.

Kay nhận ra rằng anh không nhận được gì từ cuộc trò chuyện với Schumann.

Kể từ sau khi Zigril thổ lộ tình yêu, Schumann luôn hợp tác với hắn một cách kỳ lạ. Ngay cả khi những điều vô lý thế này, anh ta cũng dễ dàng đồng tình và nói rằng, "Nếu Đức Vua đã yêu thì có gì mà không thể? Đó đã là một phép màu rồi."

Kay đứng lên và chạy như bay đến văn phòng của Zigril.

Các lính gác trước cửa phòng khi nhìn thấy anh đều đồng loạt tránh đường. Mới chỉ vài ngày mà ngay cả đứa trẻ đi trên đường cũng nhận ra Kay. Thật xấu hổ. Anh mở cửa rồi bước vào. Zigril đang xem tài liệu thì nhìn thấy Kay, hắn mỉm cười và đặt kính xuống.

"Oh, Kay, em không nên chạy như vậy."

Thực sự thì không sao cả. Đứa bé vẫn mạnh mẽ dù đã bơi qua kênh dài. Nếu đứa bé dễ mất như vậy, lẽ ra nó đã mất khi anh sốc vì lời tuyên bố hoàng hậu. Kay thở hổn hển nói.

"Cái này là sao vậy!"

"Cái gì cơ?"

Zigriel đứng dậy và tiến đến, nhẹ nhàng vuốt lưng Kay để an ủi, nhưng Kay nhíu mày và đẩy tay anh ta ra. Rồi lại lo lắng khi hất quá mạnh, Kay nín thở và hỏi lại với gương mặt cứng đơ.

"Làm sao tôi có thể trở thành Hoàng hậu? Tôi không phải quý tộc, cũng không có dòng máu thánh. Và tôi là đàn ông!"

Giọng nói tạm thời bình tĩnh của Kay dần dần lớn hơn. Zigril nhìn tay mình bị Kay đẩy ra, hắn mỉm cười xảo quyệt và nói.

"Sao? Có gì không hài lòng vậy? Em muốn làm Hoàng đế và ta làm Hoàng hậu à? Nhưng thường người sinh con mới là Hoàng hậu mà."

Kay nhăn mặt khi nghe Zigril nói về Hoàng hậu. Dù chỉ là đùa nhưng hình ảnh đó kinh khủng đến mức khiến Kay rùng mình. Zigril cười phá lên, anh ta vuốt thẳng hàng lông mày của Kay và hỏi.

"Em đã nói rằng trở thành Hoàng hậu cũng đáng mà? Ta biết em sẽ không hài lòng với việc trở thành vợ lẽ, nên ta đã quyết định như vậy."

Kay nghiêng đầu với vẻ mặt ngây ngốc và hỏi lại Zigril.

"Gì cơ?"

Zigril mỉm cười một cách thoải mái. Kay nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó một lúc và giật mình lùi lại. Đúng là anh đã nói điều đó. Nhưng rõ ràng đó chỉ là lời nói đùa...

"Là nói dối sao?"

Mắt Zigril nheo lại, Kay nuốt nước bọt. Thừa nhận đó là lời nói dối ở đây không phải là một ý kiến hay.

Thay vào đó, Kay cười khổ và nói.

"Tất nhiên đó không phải là nói dối. Nhưng như tôi đã nói, tôi không phải là quý tộc..."

"Không phải à?"

Zigril ngắt lời Kay và cười. Kay bất giác run lên vì nụ cười đó. Hắn vuốt má anh và nói.

"Tất nhiên bây giờ thì không."

Kay ngước nhìn Zigriel với vẻ mặt ngơ ngác. Zigriel cười và nắm lấy vai Kay.

"Thói quen ăn uống và hành động của em không giống dân thường cho lắm, nên ta đã điều tra một chút."

"Ngài đã làm việc đó một cách....."

Kay gãi đầu và không dám nói từ "bỉ ổi". Phải sinh con cho người đàn ông trơ trẽn này làm Kay cảm thấy nặng trĩu.

Zigril cười đắc thắng và nói.

"Chúng ta sẽ sống với nhau suốt đời, nếu có điều gì giấu diếm sẽ rất phiền phức. Nếu em muốn, em cũng có thể điều tra về tôi."

Từ "suốt đời" làm Kay cảm thấy nặng nề hơn và thở dài. Còn gì để điều tra về người sẽ trở thành Hoàng đế? Chuyện giữa anh và Zigril đã lan ra khắp thủ đô chỉ sau ba ngày. Nếu muốn biết về Zigril, chỉ cần đứng ngoài đường một giờ đã có thể nghe đủ các tin đồn và sự thật.

Thực ra, Kay nghĩ rằng Zigril không thể tìm ra gì về anh. Khi chạy trốn đến Lavlen, anh đã xóa sạch quá khứ. Kay chưa bao giờ kể về quá khứ với bất kỳ ai và đã qua mười năm rồi. Việc tìm ra dấu vết chỉ trong vài ngày là bất khả thi. Nhưng Zigril cười như thể đọc được suy nghĩ của anh.

"Nhìn em không ngạc nhiên khi thấy Schumann sử dụng ma thuật, ta nghĩ rằng em phải xuất thân từ một gia đình giàu có. Nhưng ở Lavlen, không ai biết em đã sống ở đâu trong mười năm qua. Rõ ràng em đang giấu điều gì đó."

Kay nuốt nước bọt. Dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đứng trước Zigril, Kay không thể giấu được sự lo lắng.

"Có bao nhiêu lâu đài tồn tại pháp sư trong vùng bị chiếm đóng của đế chế Kea? Có khoảng mười hai lâu đài. Trong số đó, ta đã tự tay chặt đầu pháp sư ở bảy lâu đài... Nhưng không quan trọng. Trong số những lâu đài đó, không có ai giống em. Nếu có thì..."

Kay liếc nhìn Zigril đang liếm môi. Nếu có, có lẽ Kay đã gặp phải chuyện tồi tệ.

Kay nhíu mày trước lời nói của Zigril.

"Ngài nghĩ quá nhiều rồi đấy?"

Chỉ vì anh không ngạc nhiên khi nhìn thấy phép thuật mà Zigril đã có thể suy ra quá nhiều điều. Kay cảm thấy rất hoảng loạn.

Zigril cười khúc khích như một con cáo khi liếm tai Kay và thì thầm:

"Oz Elmond, cái tên thật đẹp."

Trái tim của Kay chợt chìm xuống trước lời nói và hành động của anh ta. Cổ của Kay lạnh toát khi nghe thấy cái tên mà anh nghĩ rằng mình đã quên từ lâu.

Kay, con trai thứ hai của Bá tước Elmond của Công quốc Kedmo cũ, nay đã bị Đế quốc thôn tính, là người duy nhất sống sót khi Kedmo thất thủ và các quý tộc bị chặt đầu.

Tay của Zigril luồn vào trong áo của Kay. Khi anh ta càng lúc càng ép sát, Kay bị dồn vào bức tường bên cạnh giá sách. Zigril ép chặt đùi vào Kay và cắn nhẹ vào tai anh, hắn thì thầm.

"Lúc đó em cũng đã trốn qua cống thoát nước sao?"

Kay nhìn một lúc rồi gật đầu. Nói dối trước mặt Zigril chỉ làm trái tim yếu đuối của anh bị xé nát thêm thôi. Dù việc chặt đầu là nguyên tắc, nhưng liêụ họ có giết người đang mang trong mình đứa con của Hoàng đế...

Tay của Zigril di chuyển một cách khiếm nhã bên trong áo của Kay. Thật khó hiểu khi lại có sự quấy rối tình dục giữa cuộc trò chuyện nghiêm túc thế này.

"Kay à, việc phong tước quý tộc là do ta quyết định, và nếu em xuất thân từ gia đình bá tước, thì chắc chắn trong em có dòng máu thần thánh. Còn vấn đề gì nữa không?"

Kay giật mình khi tay của Zigril chạm vào ngực anh. Dù không muốn nghĩ đến, cơ thể của Kay vẫn nhớ rõ cảm giác đó. Cơn khoái cảm điên cuồng khi hoà làm một với Zigril dưới ảnh hưởng của hoa Alosha thoáng hiện lên trong tâm trí.

Kay nuốt khan.

"... Đàn ông không thể kết hôn với nhau, thưa ngài Zigril."

"Tại sao?"

Zigril cười ranh mãnh.

"Hôn nhau, quan hệ tình dục... và thậm chí có con, vậy mà không thể kết hôn sao. Em nghĩ điều đó hợp lý không, Kay?"

Zigril áp đùi vào Kay và vuốt ve bụng của anh. Kay nghĩ rằng anh có thể sẽ không giữ được bình tĩnh, liền đẩy nhẹ Zigril ra và nói.

"Dù vậy cũng không được. Các đại thần sẽ không cho phép."

Zigril cười kiêu ngạo khi nghe lời của Kay, miệng anh ta cong lên một nụ cười tự mãn.

"Cho phép? Ai dám?"

Ai sẽ dám nói về việc cho phép hay không cho phép điều hắn muốn làm, Zigril cười. Trước nụ cười tự tin đó, Kay không thể nói gì thêm. Zigril sắp trở thành hoàng đế. Dù trước đây hắn đã tự cho mình là nhất, nhưng từ nay về sau, không một ai có thể nói từ "cho phép" với hắn.

Nhưng, Kay nhìn quanh, tự hỏi liệu điều này có thực sự ổn không. Ngay khi Kay định thú nhận rằng mình thấy xấu hổ, Zigril liếm nhẹ môi của Kay và hỏi

"Em có biết ở đây tin đồn lan nhanh như thế nào không?"

Dĩ nhiên Kay biết. Ngay sau khi trốn thoát, Kay đã nghe câu chuyện về mình trên đường phố. Zigril cười khi dùng ngón tay vuốt ve cổ của Kay.

"Có vẻ như câu chuyện về một thanh niên quý tộc đáng lẽ đã bị chặt đầu nhưng lại sống sót đã lan truyền khắp thành phố. Tất nhiên, ta không cố ý lan truyền điều đó, nên đừng nhìn ta như vậy."

Kay chắc chắn rằng đó là do Zigril cố tình lan truyền. Anh cảm thấy sống lưng lạnh toát khi nhìn nụ cười gian xảo của Zigril.

"Dù 10 năm hay 20 năm trôi qua, việc chặt đầu người sống sót và treo đầu lên tường thành là điều bắt buộc. Có vẻ như tin đồn đang lan truyền."

"... Ngài muốn nói gì?"

"Ý ta là, dù có nhiều lời đồn về việc chặt đầu một thường dân như em, nhưng không ai nói về việc chặt đầu hoàng hậu và treo lên tường thành. Em nghĩ sao?"

Có một chút đe dọa, dù vậy sẽ không ai dám giết Kay, người đã sinh con cho Hoàng đế. Zigril ngọt ngào dỗ dành.

"Đó là một sự thăng tiến địa vị tuyệt vời, Kay. Dù sao thì em cũng sẽ sinh con, vậy tại sao không chọn điều tốt đẹp nhất?"

"... Điều đó đúng, nhưng..."

Zigril vuốt tóc của Kay một cách an ủi khi thấy anh cười đắng cay.

"Em quá dễ thương và có trái tim yếu đuối nên cứ bị những người phụ nữ xấu xa bám lấy, Kay. Trên thế giới này, chỉ có ta mới có thể chăm sóc cho em."

Đó là một tuyên bố xa rời thực tế. Dù gần đây có hơi trục trặc, Kay vẫn là một người độc lập và mạnh mẽ, dù bị giáng cấp từ quý tộc xuống thường dân và phải tự mình đấu tranh, Kay vẫn sống tốt.

Việc phụ nữ bám lấy anh là sự thật, nhưng đó không phải lỗi của Kay mà là do họ. Mối quan hệ rằng chỉ có Zigril mới có thể chăm lo Kay là hoàn toàn sai lầm. Nhưng Zigril vẫn tiếp tục cười ranh mãnh và hỏi.

"Ta nói sai sao? Có người phụ nữ nào khác dám yêu thương em không?"

Kay thở dài và lắc đầu. Không có người phụ nữ nào dám đấu tranh giành lấy người mà Hoàng đế muốn. Dù có người phụ nữ như vậy, Kay cũng không phải kiểu người sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì tình yêu.

Kay nắm nhẹ vào vạt áo của Zigril trong khi nhìn anh ta cười xảo quyệt và tự tin. Khi nhìn thấy Zigril từ lỗ cống, Kay nghĩ rằng anh ta thật đẹp. Không rõ là do nước mắt làm mờ tầm nhìn hay ánh sáng quá chói loà, nhưng Kay vẫn cảm thấy vậy. Zigril nhìn xuống tay của Kay trong giây lát rồi cười ngọt ngào.

"Sao nào? Bây giờ em có thể kết hôn với ta chứ?"

"... Vậy, nếu không kết hôn có được không?"

Kay cười đắng cay và hỏi lại. Zigril liếm môi của Kay.

"Tất nhiên được. Lựa chọn là tự do, Kay."

Nhưng câu nói thì thầm rằng hắn sẽ không chịu trách nhiệm về hậu quả khiến Kay cười khẽ. Lựa chọn tự do gì chứ... Kay cảm thấy mình đã bị trói buộc hoàn toàn.

Kay biết rằng không có gì cấp bách hơn một lời cầu hôn và trong khoảnh khắc đó, bất kỳ thủ đoạn, sự xảo quyệt, một chút đe dọa hay lời ngọt ngào nào cũng đều được chấp nhận. Và Kay cũng biết rằng sẽ luôn có người bị lừa gạt bởi những điều đó.

Kay từ từ nhắm mắt lại và mở môi ra, cảm nhận nụ cười ranh mãnh của Zigril khi môi hắn chạm vào môi anh.

Không còn lựa chọn nào khác. Kay chỉ có mong muốn đơn giản rằng đứa bé sẽ giống anh.

Ba tuần sau đó, buổi lễ lên ngôi hoàng đế của Zigril Irier C. Reiner và lễ phong hậu của Kay Logreal đáng nhớ theo nhiều nghĩa, đã diễn ra.

<The End of the Flower of Alosha>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro