Chương 11: Hắn say rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Sila: có nghĩa là gia tộc người Trung Quốc, ở quỷ giới Sila đứng thứ hai trong số các quốc gia có âm nhạc phong phú chỉ đứng sau Thủ đô Rahen.


_________

" Hoàng thượng thiên tuế, thiên thiên tuế." Tố Tố thanh âm lạnh lùng cất lên chỉ trong phút chốc bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt liền thay đổi.

"Hoàng thượng vạn phúc, thần nữ vẫn là lần đầu tiên gặp qua." Dạ Nguyệt giọng nói mềm mại vừa cất lên đã đốn mất vài trái tim của mấy tên nam nhân.

"Hảo, không cần đa lễ, ái khanh mau đứng dậy." 

"Tạ ơn hoàng thượng." Tố Tố cùng Dạ Nguyệt đứng dậy, theo sự chỉ dẫn chỗ ngồi của mama. Tố Tố nội tâm bừng bừng hạnh phúc, ngồi cạnh một đống mỹ nhân vẫn là lần đầu tiên đi. 

Còn Bạch Dạ Nguyệt vẫn như trước không nói gì, hoàng thượng có hỏi gì cũng chỉ đáp không, vâng, dạ.

"Bạch tiểu thư, ta cảm thấy ngươi và Dương nhi rất hợp nhau, mấy hôm trước còn nghe hắn nhắc tới ngươi, hắn còn nói với ta là muốn ngươi gả cho hắn, Bạch tiểu thư, ngươi thấy thế nào?" Hoàng hậu thanh âm vui vẻ đạo, nếu như Bạch tiểu thư này đồng ý, ta liền sẽ cho làm thái tử phi, con bé này nhìn rất hợp ý ta. 

Bạch Dạ Nguyệt có chút giật mình nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hướng hoàng hậu, chấp tay lại ," Hoàng hậu nương nương khai ân, ân huệ này thần nữ chỉ sợ không gánh nổi, thỉnh người tha tội."

Tố Tố ngồi cạnh nheo mắt nhìn Tôn Thế Hằng, nhìn thấy hắn cũng đơ người cả ra, cố nhịn cười, lại nhìn hoàng hậu, nghĩ nghĩ, nếu hôn phu của Nguyệt Nguyệt mà biết được chắc hắn ói máu cho xem.

"Kỳ quý phi tới." Thái giám lại lần nữa cất giọng cao cao đều đều.

Tố Tố cảm thấy sống lưng có chút lạnh, liền nhìn trái rồi nhìn phải, cảm thấy nơi có ánh mắt nhìn nàng chăm chú nhất là hướng cửa điện. Chợt giật mình, nàng hít sâu vào một hơi.

A. Nàng chết chắc rồi.

Quận chúa quay đầu một cái liền nhìn thấy Tố Tố đang dùng hai tay che mặt, nàng khẽ nhếch miệng, hướng thiên tọa cúi người, "Thần thiếp gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

"Miễn lễ, ban tọa cho Ninh quý phi." Hoàng thượng ôn hòa phất tay ra lệnh.

"Nương nương." Tô Nhị khẽ thì thầm vào tai quận chúa, nàng nghe xong chỉ mỉm cười, đột nhiên nghe giọng nói quen tai, liền ngẩng đầu.

Bạch Dạ Nguyệt cùng lúc cũng hướng nàng nhìn, bốn mắt nhìn nhau rồi Dạ Nguyệt quay đầu về chỗ ngồi.

Quận chúa cười mỉm, hóa ra là vậy.

****

Tôn Thế Hằng ngồi một bên, hôm nay hắn tổng chỉ uống có hai ly rượu Lãng Hoa mà đệ đệ tặng, thế mà không hiểu sao lại hoa mắt, hắn nhớ tửu lượng của hắn là tốt nhất trong số các huynh đệ. Chậc, hắn nhớ ra, tam đệ từng nói, "Lãng Hoa rất nặng nhưng lại ngon, huynh nên biết kiềm chế đừng uống quá hai ly."

Không hiểu sao, lý trí hắn cứ mơ mơ màng màng. Loạng choạng đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh muốn tới đỡ hắn, hắn lại phất tay ý bảo không cần. Mềm mại di chuyển. Mùi hương mà hắn thương nhớ, mùi thảo dược nhè nhẹ, mùi ánh nắng chan hòa ấm áp, mùi thảo nguyên mát mẻ này, chính là người con gái ấy. Thiếu nữ tóc trắng ấy.

Bạch Dạ nguyệt ngẩng đầu lên, lập tức có cái gì đó mềm mềm áp lên miệng nàng, thơm thơm, nàng tham lam liếm lấy, lại chạm phải cái gì đó, lại càng tham lam tiến sâu vào. Khoan đã! Nàng mở to mắt. Là hắn, Tôn Thế Hằng !!!

______________Lời tác giả

Wiu: không phải ai cũng lười dịu kỳ như ta, các nàng nên hạnh phúc a

Dạ Nguyệt: lắm lời *nắm cổ áo* tại sao bà lại để ta hôn hắn, còn là cái kiểu nồng nhiệt nữa

Wiu: bình tĩnh, tỷ tỷ a, ngươi bình tĩnh!!!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro