Chương 9: Món quà nho nhỏ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó thì, à không còn sau đó nữa. Chúng tôi ai về nhà nấy chứ chả đứa nào ở lại ăn. Tôi không kịp thấy Bảo Duy đi đâu làm gì nữa.

Cả đường về nhà cậu ta bắt đầu hỏi tôi về Bảo Duy, nào là gặp ở đâu, đang làm gì, có tình cảm gì với nhau đủ thứ trên đời. Tên này có phải trẻ con không sao mà hỏi lắm thế không biết.

Cậu ta hỏi đi hỏi lại đến ba lần mới chắc chắn bỏ qua.

Đứng đợi đèn xanh để qua đường, tôi lẩm bẩm: "Xem tớ như em bé ba tuổi không bằng."

Trời nắng khiến hai chiếc má bánh bao của tôi đỏ lên, người đầm đìa như mới tắm. Nói thật là tôi bị một căn bệnh kì lạ, cứ nóng lên là má đỏ không ngừng cứ như bị phát bang rất khó chịu.

Mặt trời hơi lệch về phía bên phải nhưng cũng đủ chiếu vào nửa khuôn mặt của tôi, ta nói nó sáng bừng. Nhật Minh với dáng người cao, cậu ta kéo tôi lại về phía sau lưng, núp sau cái bóng lớn đấy.

Đến khi đèn chuyển xanh, chúng tôi thuận lợi đi qua hẻm có nhiều bóng mát.

"Dù tuổi cậu có thế nào thì chiều cao vẫn là em bé mà, cái bóng của tớ hồi nãy còn che hết cả người cậu luôn ấy m52."

Vừa nghĩ cậu ta tốt bụng cho tôi đứng dưới bóng chưa được bao lâu thì tôi phải.

"Này này tớ cao tới m55 lận đấy nhé!"

Trong khi người khác nghĩ rằng sẽ chửi Nhật Minh một trận thì tôi lại có suy nghĩ khác, minh oan cho bản thân là chính chứ. Thiếu của tôi tận 3cm là không được đâu.

Phía sau đôi bạn trẻ đang dạo bước về nhà, miệng nói cười vui vẻ có một chiếc máy ảnh chụp lại những khoảng khắc đó đến khi họ đi xa dần.

Hai cái nhà ở cạnh nhau, vừa về đã nhận được tin nhắn từ cái người trong nhà bên cạnh.

Lúc đầu tôi cũng nghỉ là người khác, nhưng không hiểu sao kết luận cuối cùng vẫn là cậu ấy.

Hơi tò mò nên chưa kịp cởi giày tôi đã mở ra ngay. Đập vào mắt tôi là dòng tin nhắn:

[Em bé ơii]

Vẫn còn đang soạn tin.

Tôi nghĩ ngay đến hồi nãy, từ lúc đó đã bảo tôi thấp như em bé rồi. Định trêu tôi chứ gì nữa.

Nhưng lần này tôi không còn cảm giác khó chịu nữa. Mấy ngày qua bị cậu ta chọc dường như tôi đã quen với nó. Tôi dần thấy dễ chịu hơn khi cậu ấy trêu, dù gì nó cũng không có ác ý.

[Mới gặp nhau xong luôn ấy, mà nhắn tớ có gì không?]

Bàn tay thoang thoát gõ tin nhắn, gò má tôi nâng lên, khoé miệng cũng cong nhẹ. Tôi đứng sững ở cửa với chiếc điện thoại mà không mảy may về chiếc cặp nặng trên vai.

Cách đây vài ngày khi bố mẹ tôi đi công tác về, cả hai có đặc biệt chuẩn bị quà cho tôi. Đây không phải là lần đầu họ làm vậy nhưng có quà thì tôi vui lắm.

Bố tặng tôi một cuốn sổ được bọc da màu tối, gáy được may không lộ chỉ. Còn mẹ thì tặng tôi một cây bút máy, nó không giống với loại bơm mực mà tôi từng dùng hồi lớp một nó có thể thay ngòi và cả ruột nữa.

Với gia đình tôi đây không phải là một món đồ xa xỉ gì cả, tôi nói thật là trước đây họ thường mua cho tôi những thứ đồ hiệu mắc tiền chứ chưa bao giờ như vậy.

Nhưng không phải vì thế mà tôi lại chê nó đâu, tôi lại trân trọng rất nhiều. Thời gian gặp bố mẹ rất ít, nó như là sợi dây kết nối giữa tôi và bố mẹ vậy. Nhìn đến nó là tôi nhớ đến bố mẹ ngay, coi như là người bạn của tôi trong lúc không bố mẹ vắng nhà.

Kéo cái ghế tựa cạnh bàn học, tôi ngồi ngẩn ra đó, tay chống cằm suy nghĩ một lúc thì tôi quyết định sẽ dùng nó để viết nhật kí hằng ngày.

Nghĩ là làm, tôi dẹp hết những thứ không liên quan ra khỏi bàn, để khoảng trống chính giữa thật rộng.

Bàn tay nhanh nhẹn lấy cây bút máy mới toanh ra, nắn nót viết từng dòng...

"ᴛʜᴜ̛́ ɴ, ɴɢᴀ̀ʏ 24 ᴛʜᴀ́ɴɢ 9 ɴᴀ̆ᴍ ʏʏʏʏ.
ʙᴀ̂̀ᴜ ᴛʀᴏ̛̀ɪ ʜᴏ̂ᴍ ɴᴀʏ ᴛʀᴏɴɢ ʟᴀ̀ɴʜ ᴠᴀ̀ᴏ ʙᴜᴏ̂̉ɪ ꜱᴀ́ɴɢ, ᴆᴇ̂́ɴ ᴛʀᴜ̛ᴀ ᴛʜɪ̀ ɴᴀ̆́ɴɢ ɢᴀ̆́ᴛ, ᴛʜᴏ̛̀ɪ ᴛɪᴇ̂́ᴛ ᴛʜᴀʏ ᴆᴏ̂̉ɪ ʙᴀ̂́ᴛ ɴɢᴏ̛̀ ɴʜᴜ̛ɴɢ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴆᴀ́ɴɢ ᴋᴇ̂̉.
ʜᴏ̂ᴍ ɴᴀʏ ᴛᴏ̂ɪ ɢᴀ̣̆ᴘ ʙᴀ̉ᴏ ᴅᴜʏ ᴏ̛̉ ᴄᴀ̆ɴ ᴛɪɴ, ᴀɴʜ ᴛᴀ ᴄᴏ̀ɴ xɪɴ ᴄᴀ̉ ꜰᴀᴄᴇʙᴏᴏᴋ ᴄᴜ̉ᴀ ᴛᴏ̂ɪ ɴᴜ̛̃ᴀ ᴄʜɪ̉ ᴛɪᴇ̂́ᴄ ʟᴀ̀ ᴛᴏ̂ɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴆᴏ̂̀ɴɢ ʏ́. ɴʜᴜ̛ɴɢ ᴛᴏ̂ɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ʜᴏ̂́ɪ ʜᴀ̣̂ɴ ᴠᴏ̛́ɪ ǫᴜʏᴇ̂́ᴛ ᴆɪ̣ɴʜ ɴᴀ̀ʏ.
ᴍᴀʏ ɴʜᴏ̛̀ ᴄᴏ́ ɴʜᴀ̣̂ᴛ ᴍɪɴʜ, ᴄʜᴜ̛́ ᴛᴏ̂ɪ ʀᴀ̂́ᴛ ɴɢᴀ̣ɪ ᴛᴜ̛̀ ᴄʜᴏ̂́ɪ ᴀɪ ᴆᴏ́, ꜱᴏ̛̣ ʜᴏ̣ ɴɢʜɪ̃ ᴛᴏ̂ɪ ᴋʜᴏ́ ɢᴀ̂̀ɴ ᴛʜɪ̀ ᴄʜᴇ̂́ᴛ.
ᴅᴀ̣ᴏ ɴᴀ̀ʏ ᴛᴏ̂ɪ ᴠᴀ̀ ᴄᴀ̣̂ᴜ ᴀ̂́ʏ ɴᴏ́ɪ ᴄʜᴜʏᴇ̣̂ɴ ɴʜɪᴇ̂̀ᴜ ʜᴀ̆̉ɴ, ᴄʜɪ̉ ᴍᴏ̛́ɪ ᴠᴀ̀ɪ ɴɢᴀ̀ʏ ᴍᴀ̀ ᴄᴜ̛́ ɴʜᴜ̛ ᴛʀɪ ᴋɪ̉ ᴍᴜ̛ᴏ̛̀ɪ ɴᴀ̆ᴍ ᴍᴏ̛́ɪ ɢᴀ̣̆ᴘ ᴠᴀ̣̂ʏ. ᴄʜᴜ̛ᴀ ᴋᴇ̂̉ ɴʜᴀ̀ ᴄᴏ̀ɴ ɢᴀ̂̀ɴ, ᴆɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ɢᴀ̣̆ᴘ ᴛʜɪ̀ ᴠᴇ̂̀ ᴄᴜ̃ɴɢ ɢᴀ̣̆ᴘ. ᴛʀᴇ̂ɴ ʟᴏ̛́ᴘ ᴄʜᴜ́ɴɢ ᴛᴏ̂ɪ ᴄᴏ̀ɴ ʟᴀ̀ ʙᴀ̣ɴ ᴄᴜ̀ɴɢ ʙᴀ̀ɴ.
ᴍᴏ̛́ɪ ᴆᴏ́ ᴍᴀ̀ ᴛᴏ̂ɪ ᴆᴀ̃ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛʜᴀ̂́ʏ ɢʜᴇ́ᴛ ᴄᴀ̣̂ᴜ ᴛᴀ ɴᴜ̛̃ᴀ, ᴛʜɪ̀ ʀᴀ ᴄᴜ̃ɴɢ ᴅᴇ̂̃ ɢᴀ̂̀ɴ ᴄʜᴜ̛́ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ɴʜᴜ̛ɴɢ ᴠᴇ̉ ʙᴇ̂̀ ɴɢᴏᴀ̀ɪ ʟᴀ̂̀ᴍ ʟɪ̀ ᴍᴀ̀ ᴄᴀ̣̂ᴜ ᴛᴀ ᴄᴏ́.
ʜᴏ̂ᴍ ɴᴀʏ ᴄʜɪ̉ ᴄᴏ́ ᴠᴀ̣̂ʏ, ʜᴇ̣ɴ ɴɢᴀ̀ʏ ᴍᴀɪ ᴠɪᴇ̂́ᴛ ᴛɪᴇ̂́ᴘ ɴʜᴇ́! "

(Hoàn: 13:00 - 17.08.2024)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro