Chương 10: Suy ngẫm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai len lỏi qua các cửa sổ lớn của dinh thự Denyster, tạo ra một bức tranh lung linh và tinh tế trong căn phòng rộng lớn. Reyburn Von Denyster, với bộ vest lịch lãm, bước vào căn phòng và cởi bỏ áo khoác trước khi ngồi xuống ghế.

Quản gia Lu đến gần, mang theo một xấp tài liệu dày đặc, đưa nó đến cho Reyburn. Anh ta nhìn vào các tài liệu với ánh mắt nghiêm túc, mỗi trang giấy đều chứa đựng những thông tin quan trọng về tình hình chính trị hiện tại. Anh cầm chúng trên tay và đọc qua từng trang một, ánh mắt lạnh lùng và tập trung.

Reyburn không thể không nhíu mày khi đọc thông tin về sự leo thang của cuộc xung đột giữa hai phe Đen và Đỏ.

"Cuộc xung đột bên Đen đang trở nên nguy hiểm hơn." Reyburn phát biểu, âm thanh của anh vang lên trong căn phòng.

"Đúng vậy, ngài. Người làm việc cho phe Đen đã bắt đầu tổ chức các cuộc biểu tình và thậm chí là bạo động." Lu thêm vào với sự lo lắng trong giọng điệu.

Quản gia Lu, đứng đằng sau, chờ đợi lúc nào Reyburn sẽ yêu cầu ý kiến hay chỉ thị. Reyburn, sau khi đọc xong một số trang, nhắm chặt lại tài liệu và nói:

"Cuộc xung đột giữa phe Đen và Đỏ đang ngày càng leo thang. Chúng ta cần tìm cách giải quyết mà không làm suy giảm uy tín và quyền lực của phe Đỏ ta và gia tộc Denyster, ta cần đàm phán với Đen về những thỏa thuận hợp tác thương mại, có thể là một cơ hội để giảm thiểu căng thẳng."

Quản gia Lu cẩn thận trả lời, "Chắc chắn, thưa ngài. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải lưu ý rằng phe Đỏ chúng ta đã có những thay đổi tích cực trong phát triển công nghiệp và kinh tế thương mại. Chúng ta không còn là đối thủ dễ dàng để bị uy hiếp."

Reyburn gật đầu nhẹ và thêm, "Chúng ta cần tập trung vào những điểm mạnh của gia đình Denyster. Có lẽ, chúng ta cũng nên xem xét một số thương vụ hợp tác có thể mang lại lợi ích lâu dài."

"Nhưng nếu họ không có ý định hợp tác, chúng ta phải làm sao?" Lu đặt ra một câu hỏi nhạy cảm.

Reyburn, với bản tính lãnh đạm, giữ vững vẻ nghiêm túc. "Đó sẽ là một thách thức lớn, Lu. Chúng ta sẽ cần sự khôn ngoan và tìm ra cách để giải quyết vấn đề một cách triệt hạng. Nhưng tôi tin họ sẽ có sự lựa chọn khôn ngoan đó nếu không muốn đối đầu với chúng ta trong thương mại."

Lu ngập ngừng trước câu hỏi đầy thách thức của chủ nhân, cảm nhận được sự nghiêm túc của tình hình. Reyburn, với ánh mắt sắc bén, nắm chặt tài liệu trong tay và chìm đắm trong suy nghĩ.

"Việc kinh doanh như thế nào khi tôi không ở đây?" Reyburn hỏi Lu, đôi mắt của anh nhìn sâu vào tình hình tổ chức doanh nghiệp.

"Mọi thứ vẫn ổn thưa ngài. Tuy nhiên..." Lu mở lời nhưng dừng lại, như muốn chuẩn bị cho một thông điệp khó khăn.

"Tuy nhiên?" Reyburn nhướng mày, chờ đợi.

Lu thở sâu và tiếp tục, "Có một số vấn đề về quản lý cấp dưới, mà không có sự giám sát của ngài, có một số quyết định chưa được thực hiện một cách hiệu quả."

Reyburn nghiêm túc, "Nói rõ hơn."

Lu nhìn chằm chằm vào Reyburn, ánh mắt trầm ngâm. "Có một số đối tác kinh doanh tỏ ra hơi e dè khi với ngài. Họ có vẻ lo ngại về sự ổn định và độ chắc chắn trong quyết định kinh doanh."

Reyburn giữ lặng một khoảnh khắc, ánh sáng mặt trời mở ra một góc phòng, làm nổi bật dáng vẻ uy quyền của anh. Anh biết rằng anh mới mười tám tuổi, độ tuổi không nhiều kinh nghiệm ngồi trên chiếc ghế cao nhất ở các cuộc họp hội đồng quản trị. 

"Họ còn lo ngại về sự chia rẽ nội bộ và những biến động trong hệ thống lãnh đạo. Đặc biệt khi tôi ngồi trên chiếc ghế này. Chúng ta đã cố gắng giữ cho mọi thứ ổn định nhất có thể." Reyburn nói.

"Chúng ta có thể phải thực hiện một số biện pháp để đảm bảo rằng sự tin tưởng của đối tác không bị dao động quá mức," Lu đề xuất, vẻ lo ngại trên khuôn mặt anh.

Reyburn thở dài. "Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề này. Điều quan trọng là chúng ta phải giữ vững niềm tin của mọi người, không chỉ là của đối tác kinh doanh mà còn là của những người lao động trung thành của chúng ta."

"Thương trường cũng như chiến trường." Reyburn nói.

Lu đề cập đến việc sản xuất vũ khí. Những lời của Lu vang lên trong không gian sang trọng của căn phòng, giọng ông có sự trầm ổn. Reyburn, dù là người có quyền lực lớn,cũng đi kèm với những trách nhiệm nặng nề và những thách thức không ngừng. Sự nổi tiếng của gia tộc Denyster trong lĩnh vực chế tạo vũ khí và các sản phẩm công nghiệp khác không chỉ là niềm tự hào mà còn là gánh nặng.

"Tôi nhận được thông tin về việc có người từ gia tộc đã lợi dụng quyền lực để đưa ra thị trường một số lượng lớn vũ khí, thậm chí là bán nó cho bên phe Đen. Điều này làm tổn hại đến danh tiếng của Denyster." Lu giữ mắt nhìn chặt vào Reyburn.

Reyburn gật đầu hiểu biết. Việc bảo vệ uy tín và danh tiếng của gia tộc trở thành một trong những trọng trách quan trọng của anh.

"Chúng ta cần phải kiểm soát mọi bước di chuyển, từ quá trình sản xuất đến việc theo dõi người làm việc." Reyburn nhấn mạnh, đôi mắt xanh sâu như muốn xuyên thấu mọi thứ.

Khi xem xét đống tài liệu, Reyburn ra hiệu cho Lu rời đi, để lại căn phòng một khoảng yên tĩnh. Căn phòng giờ đây chỉ còn âm thanh viết chữ mà Reyburn tạo ra, âm thanh của sự bận rộn lan tỏa khắp căn phòng, như một bản nhạc êm tai hòa vào không khí tĩnh lặng.

Sau khi xong việc, Reyburn ngồi uể oải trên sofa, mắt nhìn vào không gian trống trải trước mặt. Ánh sáng dịu dàng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, tạo ra những bóng râm lung linh trên bức tường. Anh nhấm nháp từng ngụm rượu wisky, cảm nhận hương vị đắng cay của nó trôi qua cổ họng và giải tỏa một phần căng thẳng.

"Không phải lúc nào ta cũng có thể kiểm soát mọi thứ." Reyburn tự nhắc nhở mình, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn xa xăm. "Nhưng chúng ta có thể tạo ra sự cân bằng trong mọi tình huống."

Reyburn cảm giác như mình bị cuộc sống buộc định, những trách nhiệm của một người đứng đầu gia tộc nặng nề, và ánh sáng trần nhà như đè lên đôi vai anh. Trong khoảnh khắc im lặng, những suy nghĩ về sự tàn bạo của quyền lực, cảm giác trống trải và tẻ nhạt của cuộc sống hàng ngày trỗi dậy trong tâm trí anh, anh không mong muốn điều gì cũng như không mưu cầu điều gì.

"Một cuộc sống hoàn hảo, và tôi là đứa trẻ đó." Reyburn lẩm bẩm.

Mắt Reyburn nhắm nhỏ, tưởng tượng hình ảnh của Holly hiện lên. Mái tóc bạc mềm mại, đôi mắt xám lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng một tia nồng nàn. Anh nhớ cảm giác khi gặp gỡ cô gái kia, những cảm xúc lạ lẫm và cuộc sống của anh dường như bắt đầu thay đổi. Reyburn đưa tay vuốt nhẹ qua mái tóc đen, ý nghĩ về Holly nhen nhóm trong tâm hồn anh.

Holly hiện về trước mắt anh, hình ảnh cô với mái tóc bạc và đôi mắt sâu thẳm như một đóa hoa độc đáo giữa bức tranh thế giới hoàn hảo Reyburn. Những cảm xúc này là gì? Reyburn tự hỏi trong đầu. Anh cười nhẹ, tưởng tượng rằng cô đang tìm cách né tránh anh.

Tuy nhiên, suy nghĩ về việc quay lại trường sĩ quan quân đội lại làm cho anh cảm thấy như mình sắp phải rời xa một phần quan trọng trong cuộc sống. Cảm giác nhàm chán và tẻ nhạt bắt đầu len lỏi vào tâm trí anh, khiến anh đặt ra câu hỏi về ý nghĩa và mục đích của cuộc sống này. Một sĩ quan xuất sắc, một học sinh xuất sắc và giờ đây sau khi tốt nghiệp anh sẽ trở thành một gia chủ xuất sắc. Điều hành hoàn toàn công việc kinh doanh và làm nó trở nên huy hoàng như cha anh đã làm.

Reyburn đặt cốc wisky xuống bàn và bắt đầu đứng dậy từ chiếc ghế sofa sang trọng và cảm nhận hơi rượu mạnh mẽ kéo dài qua từng tế bào trong cơ thể. Cửa lớn mở ra, Reyburn bước ra ngoài và nhận được ánh nắng mặt trời cuối ngày. Bầu trời chuyển sang màu ấm áp, làm cho căn phòng trở nên lung linh hơn.

"Thưa ngài, ngài sẽ đi đâu ạ? Có cần tôi chuẩn bị xe không?" Quản gia trung thành, Lu, theo sát bên cạnh, đưa ra ý kiến của mình.

"Tôi sẽ đi dạo." Reyburn điềm tĩnh nói.

'Ngài ấy lại định làm gì vậy, ngài ấy định đi bộ sao?' Lu hoang mang trong đầu, vị chủ nhân đang hành động mà ông không thể nắm bắt được.

"Ngài hãy dùng xe." Lu nói.

"Không cần xe, Lu. Tôi chỉ muốn đi dạo một lúc," Reyburn nói, giọng điệu của anh điều chỉnh thoải mái.

"Vậy ngài nên..."

"Không." 

Lời nói tiếp theo của Lu bị Reyburn cắt ngang, dường như anh biết Lu sẽ nói gì tiếp theo nên anh đã cắt đứt cuộc trò chuyện này. Anh ước ra ngoài cổng dinh thự, làn gió nhẹ nhàng của buổi chiều thoảng qua, làm cho mái tóc đen của Reyburn nhè nhẹ lay động. Mỗi bước đi của anh dường như hướng về một hướng duy nhất - rừng Alves.

Bước vào khu rừng rậm rạp, Reyburn bắt đầu cảm nhận sự yên bình và tĩnh lặng mà chỉ có một khu rừng tự nhiên như Alves mới có thể mang lại. Ánh sáng mặt trời vẫn lọt qua lớp lá xanh mướt, tạo nên những đốm sáng lung linh trên mặt đất phủ đầy lá rụng. Rừng Alves, với sự rực rỡ của ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cỏ. Anh đi lang thang, nhìn những tán cây cổ thụ cao vút, ngắm nhìn ánh sáng và bóng tối tương phản.

Mặc dù Reyburn không nói ra, nhưng anh cảm nhận rằng cuộc sống hiện tại đã trở nên quá đỗi dự định và rập khuôn. Sinh ra trong gia tộc quý tộc, anh đã được xác định sẵn cho một cuộc sống giàu sang và quyền lực. Học tập xuất sắc, những kế hoạch hôn nhân chính trị, trở thành một người chồng và người cha hoàn hảo, tất cả đã được sắp xếp trước. Anh như đứa trẻ trời chọn đi trên con đường lụa đỏ.

Bước chân của anh chẳng mấy chói lọi trên con đường rợp cỏ mịn, nhưng cái không khí thoang thoảng cùng với âm thanh của thiên nhiên lại làm cho mỗi chuyển động của anh trở nên lạc quan. Reyburn chìm đắm vào không gian rừng Alves, bước đi không mục đích, nhưng mỗi bước chân đều là một cơ hội để kìa nhìn vào chính linh hồn mình. Anh hít thở sâu, lưu giữ hương vị tinh khôi của không khí vào lá phổi. Anh nhắm mắt lại, để tâm hồn mình hòa quyện với thiên nhiên.

Reyburn tiếp tục bước đi, không có hướng đi cụ thể, chỉ cảm nhận sự tự do từ những đường rừng mơ mộng. Dọc đường, những cây cổ thụ cao ngất như những người gác đền của thế giới tự nhiên, còn lá xanh của chúng tạo nên một mái che tinh khôi. Reyburn dừng lại gần một cây cổ thụ, vẻ ngoại hình bình dị.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt xanh sâu thẳm của anh nhấn mạnh, như đang tìm kiếm cái gì đó ẩn sau những chiếc lá xanh mơn mởn của cây cổ thụ. Cây đang đứng đó, vững chãi và có vẻ như giữ lại một số hồi ức từ quá khứ. Anh cảm nhận sự quen thuộc đặc biệt, như một kí ức nằm sâu trong tâm trí đang chờ đợi để tái hiện.

Anh không cảm thấy xa lạ khi đứng dưới bóng cây này, nhưng không phải vì vẻ ngoại hình của nó. Nó là biểu tượng của một hồi ức, một khoảnh khắc đáng nhớ. Reyburn nhìn quanh, như muốn khám phá thêm điều gì đó, ánh mắt xanh sâu thẳm của anh chú ý đến vết giày trên thân cây, như một dấu vết kỷ niệm đặt lại bởi những bước chân đã từng đi qua.

Đôi mắt xanh của Reyburn chú ý đến từng đường nét trên cây, từng vết trầy trên vỏ cây chứng nhận sự hiện diện của ai đó, có thể là Holly. Ánh mắt anh trải qua những dấu vết như đang đọc một cuốn sách.

"Là cô ấy sao?" Reyburn lẩm bẩm, âm thanh phát ra với sự kỳ lạ của quá khứ. Hồi ức như một tuyến thời gian đưa anh trở lại khoảnh khắc khi anh và Holly chia sẻ một chút gì đó trong không gian lãng mạn của rừng Alves.

Reyburn nhìn xung quanh, nhận ra rằng đây chính là nơi anh đã thấy Holly, cô gái với mái tóc bạc và đôi mắt lấp lánh. Hình ảnh cô, với ánh sáng của mặt trời chiều khuất phủ, bỗng nhiên hiện về trước mắt anh. Reyburn không thể không nhớ lại khoảnh khắc anh đã gieo sợ hãi cho cô khi đối mặt với nòng súng lạnh lùng của anh. Sự kinh ngạc và sợ hãi trong đôi mắt của Holly, đều là những cảm xúc anh không thể quên. Mọi thứ dường như đã thay đổi, và ánh sáng của kí ức bắt đầu lan tỏa trong đôi mắt xanh biển của Reyburn. Bất giác, nụ cười nhẹ trôi qua góc miệng của Reyburn, nhưng trong đó còn có sự tò mò.

Anh tự hỏi, những cảm xúc này đang nảy sinh từ đâu? Là sự kỳ quặc của định mệnh, hay là sự đánh thức những hồi ức chưa từng được chạm vào?

Reyburn quyết định không để mình lạc lõng trong những suy nghĩ hỗn loạn này. Anh tiếp tục bước đi, lạc vào những đường rừng rậm rạp. Mỗi bước đi là như một chuyến phiêu lưu, tìm kiếm ý nghĩa và giải thoát cho tâm hồn đang nhàm chán.

Những chú chim bồ câu là một điểm nhấn trong không gian xanh ngắt của rừng. Reyburn không ngần ngại, bước đến gần như một người khám phá cuộc sống mới. Đột nhiên, ánh mắt anh chú ý đến một hình bóng người đang cúi xuống cho các chú bồ câu ăn, cô gái đang rãi thức ăn cho chim bồ câu, bức tranh tươi sáng của áo trắng kết hợp với chân váy xanh rêu, mái tóc bạc xõa dài thoảng theo làn gió, đôi mắt xám nhẹ nhàng và nụ cười tươi tắn trên môi cô ấy như là một đóa hoa nở giữa rừng cây. Holly, cô gái mà anh đã từng đối mặt và làm rơi vào sự sợ hãi. 

Reyburn không thể không dừng lại, đứng ở nơi mà Holly không phát hiện anh đứng đó một chút, nhìn chăm chú vào người con gái đang nắm giữ những khoảnh khắc tinh tế của cuộc sống bên trong lòng rừng. Holly, với đôi mắt xám huyền bí, không biết rằng bóng dáng của mình đã rơi vào tầm nhìn của anh.

Reyburn đứng bên dòng suối trong rừng Alves, hơi gió nhẹ vuốt nhẹ mái tóc đen của anh, trong trạng thái suy tư, tự hỏi tại sao cô gái ấy lại ở đây. Lúc này anh bất ngờ khi thấy một chú chim bồ câu lông trắng buốt xuất hiện gần anh. Ánh mắt của anh lạc quan và hứng thú, muốn chạm vào thế giới tự nhiên đang hiện hữu trước mắt. Tuy nhiên, khi anh vươn tay nhẹ nhàng hơn để nắm bắt khoảnh khắc tinh tế đó, chú chim như phản đối, tỏ ra không muốn chịu sự can thiệp của con người vào thế giới của chúng. Xù lông, đập cánh, chú chim tỏ ra dứt khoát, như muốn thể hiện quyết định của mình.

Sự phản kháng nhẹ nhàng của chú chim khiến Reyburn không giữ được sự nghiêm túc, mà thay vào đó, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi anh. Một cảm xúc khác hiện lên trong tâm trí của Reyburn. Chú chim bồ câu, đôi cánh bay hòa mình vào không gian, gợi nhớ về Holly. Có lẽ, nét phản kháng nhỏ bé của chú chim này cũng giống như cô ấy, tự do và mạnh mẽ.

Anh quay nhìn về phía nơi Holly đã đứng, anh chỉ thấy một khoảng trống trống lẻo. Cô đã biến mất, như một ảo ảnh thoáng qua, nhưng lại để lại trong anh một cảm giác huyền bí và ngọt ngào. Những chú chim bồ câu cũng như Holly, đều biến mất, chỉ còn lại một không gian yên bình. Chú chim ở cạnh anh cũng bay đi hòa mình vào cánh rừng Alves, gương mặt trầm tư của Reyburn bỗng chốc trở nên ẩn hiện trong bóng râm của cánh rừng, nhưng anh không giữ lại quá lâu trong trạng thái nội tâm ấy. Reyburn quay trở lại thực tại, đôi mắt lạnh tanh hướng người về phía dinh thự.


*Tết mọi người có vui không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro