Chương 11: Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng rực rỡ tại Alves mở ra với ánh nắng nhẹ nhàng của bình minh, những tia nắng vàng óng ánh rải rác qua cây cỏ xanh mướt. Cơn gió nhẹ vuốt nhẹ qua lá cây, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng của thiên nhiên. Trong không khí tươi mới, tiếng hót của chú chim đánh thức mọi sinh linh trong khuôn viên.

Holly, đôi mắt tràn đầy năng lượng, đang hăng hái giúp đỡ mẹ mình, bà Isabella, một đầu bếp tài năng của dinh thự. Mặc chiếc áo trắng tinh khôi, Holly tỏ ra nhanh nhẹn và tận tụy trong từng động tác. Cô và bà Isabella hòa mình vào cuộc trò chuyện ấm áp, trò chuyện về những món ăn ngon và những đổi mới trong thế giới ẩm thực.

Những chiếc bàn được bày trên bàn như một bức tranh ẩm thực, đầy ắp màu sắc và hương vị. Holly thể hiện sự nhanh nhẹn và tinh tế trong cách bài trí đồ dùng ăn. Cô ấy tỉ mỉ sắp xếp từng chi tiết, tạo nên bức tranh hấp dẫn ngay trước mắt mỗi người.

Bàn ăn được bày biện đẹp mắt, mỗi món ăn như một tác phẩm nghệ thuật. Holly nhanh nhẹn, nhẹ nhàng bưng đưa từng món lên bàn một cách tinh tế. Bức tranh tươi sáng của bữa sáng tạo nên một không gian tràn đầy niềm vui và ấm cúng.

Khi phu nhân Bella và Reyburn bước vào nhà ăn, không khí trở nên lịch lãm và trang trọng. Holly, như một hiện thân của sự tận tụy và tinh tế, nhanh chóng rời đi, để lại khoảnh khắc yên bình cho mẹ con phu nhân Bella và Reyburn.

Reyburn, với vẻ mặt trầm tư, ngồi xuống bàn ăn sang trọng.

"Lấy cho tôi một tách cà phê thay cho trà." Anh nhìn Holly lên tiếng.

Holly chợt khựng lại nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thế.

"Tôi sẽ đi chuẩn bị, thưa ngài." Holly cúi nhẹ đầu nhận lệnh.

Reyburn gật đầu, Holly đi chuẩn bị theo yêu cầu của Reyburn. Phòng ăn giờ đây chỉ còn phu nhân Bella và anh, sự tĩnh lặng bao trùm cả phòng ăn. Phu nhân Bella, người bất ngờ lên tiếng phá tan thế cục yên tĩnh.

"Con trai, đã đến lúc con cần kết hôn rồi." Bà Isabella nhìn con trai với ánh mắt trầm tư và nói.

"Vâng thưa mẹ," Reyburn trả lời, duy trì vẻ điềm tĩnh.

"Sau khi hoàn thành việc học, con sẽ đính hôn và kết hôn với tiểu thư Bá Tước Menus, của phe Đen," bà đề xuất một kế hoạch mà bà tin rằng sẽ ổn định một số mối quan hệ quan trọng cho gia tộc. Reyburn, mặc dù không hẳn là hạnh phúc, nhưng chấp nhận với sự điều chỉnh cần thiết trong cuộc sống của mình.

"Con sẽ đính hôn trong vòng một năm và kết hôn vào mùa hè, và sau đó tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc." Bella nói tiếp.

Reyburn nhấm nháp trà, "Nếu đó là điều mẹ muốn."

Bà Bella nhấc mày và cầm lấy tách trà

"Điều này sẽ vừa ổn định một số bộ phận người bên phe Đen."

"Nếu đó là mong muốn của mẹ." Reyburn nhẹ nhàng nói, mắt anh nhìn xa xăm.

"Cô ấy là ứng cử viên tiềm năng, và cũng như là một gia tộc có quyền thế." Bella nói thêm.

"Vâng."

Thấy con trai mình điềm tĩnh như thế, bà không khỏi nói.

"Con thật giống cha con, con trai." Bella thở dài.

"..."

"Ông ấy lãnh đạm với mọi người, và con như bản sao của ông ấy vậy." Bella nói.

"Mẹ thấy vậy sao?" Reyburn điềm tĩnh đặt ra nghi vấn trong đầu.

Đôi mắt xanh của Bella nhìn Reyburn, gật đầu, bà nhìn anh như thể thấy được hình ảnh của người chồng đã chết, bà không khỏi chua xót cho bản thân mình.

"Đừng chết..." Bella lẩm bẩm.

"..." Reyburn nhìn về phía mẹ mình.

"Con trai....,đừng làm gì liều lĩnh, hãy bảo vệ bản thân, ta chỉ có con." Bella hơi run nói.

Reyburn hiểu những gì mẹ mình nói, bà sợ anh sẽ biết mất như người cha quá cố đã làm, như cách ông ấy tử trận trong lúc bảo vệ mặt trận tổ quốc phía Tây. Sự qua đời của cha anh đã để lại cú sốc lớn cho phu nhân Bella.

"Chỉ là học ở trường, đi tuần tra một vài nơi thôi mẹ." Reyburn bình tĩnh nói.

"..."

"Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều."

Cuộc trò chuyện kết thúc, lời nói rơi vào yên lặng, nhưng không gian không trở nên lạnh lẽo, mà ngược lại, nó mang theo sự trầm tư, sâu sắc. Holly, bưng tách cà phê và nhìn thấy Reyburn đang đọc tin tức. Ánh mắt của anh nghiên ngưỡng trên những dòng chữ, thấp thoáng vẻ nặng trĩu của những thông tin đang hiện lên.

Holly từ từ đặt tách cà phê gần anh, nhưng cũng giữ một khoảng cách tôn trọng. Anh không nhấc đầu lên, tiếp tục lấp đầy suy nghĩ bằng những nét chữ trên giấy. Cô thấy nụ cười bí mật trên môi anh, một biểu hiện không dễ dàng để hiểu rõ.

Rời khỏi bàn ăn, Holly đưa bước chân hướng ra khỏi phòng ăn, bước chân của cô êm đềm trên nền nhà, nhưng bên trong, cảm giác lo âu và bất an lại nổi lên trong lòng, không khỏi cảm thấy áp lực trước bầu không khí im lặng đến khó thở bên trong. Ngoài trời, mọi thứ vẫn giữ nguyên vẻ yên bình và dễ chịu của buổi sáng.

Quay lại nhà bếp, Holly thay bộ trang phục và quyết định ra khỏi dinh thự một chút. Trong khoảnh khắc xuất hiện người đưa thư, một khuôn mặt quen thuộc từng ngày, nhưng lần này, có một điều khác biệt. Người đưa thư bất ngờ hỏi Holly về một cái tên mới - Hope.

"Này cháu, cháu có biết ai là Hope không?" Người đưa thư nói, vẻ thắc mắc rõ ràng trên khuôn mặt.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một cái tên lạ như thế," người đưa thư thêm vào, làm cho Holly ngạc nhiên.

Đôi mắt xám của cô tỏa sáng khi cô cầm lấy bức thư mà người đưa thư giữ. Nói về 'Kết quả cuộc thi viết', bức thư này đã chờ đợi Holly từ lâu, sự sung sướng tràn ngập khiến cô nhảy lên vui mừng. Cuối cùng, ngày mong đợi đã đến, và niềm hạnh phúc trong tâm trí Holly rực cháy như ánh mặt trời ban mai. Nụ cười rạng ngời bừng lên trên khuôn mặt của cô, hạnh phúc như một tia nắng lấp lánh.

"Cháu biết người tên Hope đúng không? Phiền cháu hãy đưa bức thư này cho người đó hộ ta," người đưa thư nói.

"Cháu sẽ đưa nó giùm chú," Holly hồ hởi đáp.

"Người tên Hope đó sống gần đây sao?" Người đưa thư nghi vấn.

"Không ạ. Người đó ở rất xa nhưng cháu sẽ chuyển nó đến cho người đó." Holly toe toét cười.

Cô giữ bí mật về bút danh cô đã dùng, không nói cho bất kỳ ai biết, đặt nó như một kho báu riêng của mình. Nụ cười của Holly tỏa sáng như một đám mây tinh khôi, mang theo hồi hộp và niềm vui.

Holly mở bức thư ra với sự hồi hộp đang chất chứa trong từng đường nét trên gương mặt thanh tú của cô. Đôi mắt xám của Holly tỏ ra căng thẳng, nhưng đồng thời cũng chứa đựng sự mong chờ, hy vọng rực rỡ. Bức thư là một bí mật mà cô gìn giữ, như một mảnh ghép quan trọng của tâm hồn nghệ sĩ.

Khi cô đọc những thông tin bên trong, đôi mắt của Holly trở nên háo hức, kì vọng như đang mở ra một thế giới mới. Tuy nhiên, hạnh phúc của cô chẳng kéo dài lâu khi dòng chữ "Rất tiếc" xuất hiện, đập vào mắt Holly như một cú đau đắng. Tác phẩm của cô không đoạt giải, và bức thư biến thành thông điệp không dễ chịu.

Cô buông đôi tay xuống, bất lực, thẫn thờ trước thông tin đắng cay mà cô vừa tiếp thu được. Dòng chữ từ bức thư như những đám mây tối, làm tắt đi ánh sáng rực rỡ trong tâm hồn Holly. Sự thất vọng và buồn bã dần lan tỏa trên gương mặt thanh tú của cô, tạo nên bức tranh màu xám tịnh. Holly chợt cảm thấy mình bước vào một khoảnh khắc im lặng, nơi chỉ có sự đau lòng và sự hiểu biết về một thất bại không ngờ.

Holly nheo mày, cảm xúc chạm đáy tột cùng, cô đọc lại những dòng chữ nhưng vẫn không tin vào sự từ chối đó. Cô nắm chặt bức thư, tay còn lại nắm chặt phong thư, nước mắt trực trào ra trên đôi mắt xám của Holly, là những giọt nước mắt muối mặn cuốn trôi mọi niềm vui. Cô lẩm bẩm, nhưng tiếng nói nhỏ nhẹ mất đi trong cơn gió cuồng phong của cảm xúc.

"Điều này là không thể nào..."

"Tại sao..."

"Rốt cuộc là..."

Holly vừa nói, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt rơi lách tách trên giấy, như những vết sẹo của một trái tim tan vỡ. Cô cố gắng giữ cho mình sự mạnh mẽ, nhưng bức thư như một con dao sắc bén xé toạc đi lớp vỏ bọc bảo vệ của cô. Lực tay nắm càng chặt trên bức thư, từ phong bì rơi ra thêm một lá thư nữa. Holly nhìn thấy, nhặt lên, mở ra xem, nhưng đôi mắt cô trở nên trống rỗng, vô hồn, như một hòn đảo lạc lõng giữa biển khơi bao la, không còn mưu cầu điều gì nữa.

Holly mở bức thư thứ hai ra, sự thất vọng tràn trề không còn hy vọng, như những đám mây tối khuất ánh sáng trên bầu trời của trái tim cô. Sự háo hức đã mất, nhường chỗ cho sự nặng trĩu và tăm tối. Đôi mắt xám của Holly không còn là điểm sáng đánh thức bởi tia hi vọng, chúng trở nên ẩn sau màn sương mù của thất bại.

Khi đôi mắt liếc đọc qua bức thư, sự hy vọng và mong đợi giờ đây không còn được biểu hiện trên gương mặt của Holly. Bức thư tiết lộ nội dung, và mỗi từ ngữ là như những dấu chấm đau đớn in sâu vào trái tim của cô.

"Chào bạn, Hope!

Chúng tôi, ban giám khảo cuộc thi viết, đã chiêm nghiệm tác phẩm và bức tranh tuyệt vời mà bạn đã chia sẻ. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy rằng nội dung cần thêm sức thuyết phục để làm nổi bật tác phẩm của bạn. Chúng tôi xin gửi lời tiếc nuối và hy vọng rằng bạn sẽ tiếp tục phát triển tài năng viết lách đặc sắc của mình. Ngôn từ và cách bạn sử dụng từ ngữ đã thực sự ấn tượng chúng tôi, nhưng chúng tôi tin rằng với sự cải thiện trong nội dung, bạn sẽ đạt được những thành công tuyệt vời hơn trong tương lai. Đây là một tiền lệ chưa từng có rằng chúng tôi viết thêm một thư gửi cho bạn. Chúng tôi hy vọng sẽ gặp lại bạn trong cuộc thi viết vào năm sau.

Trân trọng, E."

Sau khi Holly đọc xong bức thư, tâm trạng cô rối bời, như một đại dương hỗn loạn với cơn bão đang đổ bộ. Nước mắt không thể giữ chặt, chúng rơi lạc lõng trên trang giấy, là những giọt mưa của một tâm hồn bị lạc lõng.

Holly đứng trước cổng dinh thự, đôi mắt xám không còn là biểu tượng của sự trong trắng và ngây thơ. Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng dư vị của chúng vẫn còn đọng lại, như những vệt ẩm trên bức tranh đen trắng.

Tâm trạng của cô là một hỗn hợp đan xen giữa thất vọng và sức mạnh. Đôi mắt đỏ hoe trở nên nhấn chìm trong không gian bao la, chúng là bức tranh sống về sự kiên trì và tinh thần chiến đấu.

Từ xa, một ánh mắt nhìn thấy tất cả, chứng kiến tất thảy gian truân của Holly lúc này. Cảm xúc của cô, từ niềm vui tới nụ cười, rồi đến những giọt nước mắt, tất cả đều không phải là bí mật đối với người ấy. Người đó lặng lẽ đứng ở đỉnh đỉnh cao của cuộc đời, ngắm nhìn mọi cung bậc cảm xúc của Holly từ trên cao.

Người đó, tay cầm ly rượu wisky, nhìn chằm chằm vào Holly, nhưng trong đôi mắt ẩn sau tấm kính cửa sổ bị bóng tối che phủ không ai có thể đoán được những tâm tư và cảm xúc đang hòa quyện trong đó.

Những áng mây tối bao trùm đôi mắt đỏ hoe của Holly không làm mờ đi vẻ đẹp của cô. Người đó, như một quan sát viên yên lặng, cảm nhận sự mạnh mẽ từ tâm hồn Holly, không còn là cô gái mơ mộng mà người đó đã biết. Cô lau đi những giọt nước mắt, nhấp sâu vào lòng quyết tâm mới.

Người đó, Reyburn, giữ chặt ly wisky, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên thành nụ cười, ngạc nhiên trước sự thay đổi bất ngờ của Holly. Anh có thể chỉ đứng đó, nhưng mỗi ánh nhìn, mỗi biểu cảm đều là ngôn ngữ riêng, đồng lòng nói lên những điều không thể nói thành lời. Reyburn quay vào trong, ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm rượu wisky, ánh sáng bắn lên khuôn mặt anh, biểu tượng của sự chấp nhận và sẵn sàng đối diện với những thay đổi trong cuộc sống của Holly.

Reyburn nhìn về phía xa xăm, đôi mắt xanh suy tư của anh lướt qua những dải mây trắng nhẹ nhàng trên bầu trời. Trong tâm trí anh, những suy nghĩ xoay quanh Holly như những vì sao trời, luôn là điểm sáng giữa đêm tối của cuộc sống anh.

"Làm sao mà cô gái đó lại xoay quanh cuộc đời tôi như vậy?" Anh tự hỏi, đôi mắt xanh của anh chứa đựng một sự kỳ lạ và đồng thời ẩn chứa nhiều bí mật.

"Lúc nào tôi cũng thấy cô gái đó." Reyburn lẩm bẩm như một câu hỏi, nhưng câu hỏi này không có câu trả lời rõ ràng. Bóng hình của cô gái ấy vẫn hiện hữu ở mọi góc, trong từng lá cây, ánh trăng và thậm chí cả trong những ánh sáng nhỏ giọt mưa.

"Holly" Anh thì thầm như thể là nguồn sống dồi dào trong cái hè ở Alves

Anh luôn tự hỏi về những cảm xúc của mình, những cảm xúc rối bời và phức tạp như bản thân Holly, những suy nghĩ về Holly liệu có phải chỉ là sự tò mò nhất thời hay đằng sau đó là một cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Những tầng tầng cảm xúc lan tỏa trong đôi mắt xanh của anh, tô điểm thêm cho bức tranh huyền bí của hè Alves.

-o0o-

Trong khi đó, Holly đang lau đi những giọt nước mắt, với sự quyết tâm hiện hữu sau khi đọc bức thư thứ hai. Cô buồn buồn, nhưng đồng thời biết ơn và đánh giá cao lời khuyên của ban giám khảo. Có lẽ nội dung chưa thật sự chân thực để cô có thể giành giải, nhưng cô hiểu rằng đó là một cơ hội để cải thiện và phát triển khả năng xây dựng nội dung của mình. Đó có thể là một trong những thiếu sót cần được khắc phục trong lần tham gia tiếp theo của cô.

Holly trở về nhà sau một ngày dài, trời đã tối và khung cảnh trong nhà yên bình đón chào cô. Cha cô, với nụ cười hạnh phúc, chào đón cô và ô đáp lại nụ cười ấy, nhưng trong đôi mắt xám của Holly vẫn còn dư vị một cái gì đó.

"Con về rồi đó sao, ngày hôm nay thế nào?" Cha cô hỏi.

"Không có gì đặc biệt lắm ạ, chỉ là hôm nay thời tiết dễ chịu hơn hôm qua," Holly trả lời.

"Đúng là như vậy, rất thích hợp cho sự phát triển của những loài cây," cha cô vui vẻ nói.

Holly bước vào nhà và thấy mẹ đang chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình. Cô giúp đỡ như thường lệ, nhưng có điều gì đó kì lạ nảy lên trong đầu cô.

"Hôm nay ăn bánh kem hả mẹ," Holly nói.

"Đúng vậy, cha con đã làm việc rất tốt và công tước đã tăng lương cho ông ấy," mẹ cô dịu dàng nói, trong đôi mắt xanh phản phất sự phấn khởi khó thấy.

"Chúng ta sẽ ăn mừng điều đó."

"Hôm nay của con thế nào?" bà Isabella hỏi.

Holly nhớ lại bức thư đó, nhưng rồi cô lắc đầu quên đi nó, đôi mắt xám của cô ẩn chứa nhiều bí mật.

"Một ngày bình thường không có gì đặc biệt cả mẹ," cô nói, vừa chuẩn bị dao dĩa cho bữa tối.

Bà Isabella kêu chồng vào nhà để dùng bữa tối. Trong bữa ăn, cả gia đình vui vẻ, nhưng Holly vẫn cảm thấy nặng nề với sự thất vọng ẩn sau bức thư.

"Con yêu à, con không biết hôm nay là ngày gì sao?" Mẹ cô ngồi đối diện nói.

"Ngày?" Holly ngơ ngác hỏi mẹ mình, vì cô cảm thấy hôm nay không có gì đặc biệt với mọi người, nhưng đối với cô đó là một ngày đặc biệt, ngày cô thất vọng nhất.

"Ngày cha được tăng lương?" Holly nói với giọng điệu suy đoán.

"Ôi trời! Con thật sự không nhớ sao?" mẹ cô nói.

"Nếu không phải đáp án đó thì con nghĩ mình không còn nghĩ tới đáp án nào khác nữa." Holly nói.

Holly không biết ý vị sâu xa của mẹ mình, nhưng thực sự, với cô, đây sẽ là một ngày nhớ mãi.

Bà Isabella đứng dậy từ bàn ăn, chìm đầu vào bếp. Holly không mắc kịp ý định của mẹ, bận tâm với những suy nghĩ vẫn lưu luyến trong tâm hồn cô.

Pau lên tiếng, giọng cười ấm áp truyền đến mỗi người trong gia đình. Ông nhắc nhở Holly về sự trưởng thành của mình, và cô gật đầu đồng tình.

"Ai rồi cũng phải đến lúc trưởng thành thôi thưa cha." Holly nói, bộc lộ nụ cười tươi tắn.

Pau nói tiếp về quãng thời gian khi Holly chỉ là một cô bé, với tâm hồn trong sáng không nơi nương tựa. Bây giờ, cô đã trở thành một cô gái, đối diện với những thách thức và trách nhiệm của cuộc sống. Holly không nói gì, chỉ mỉm cười với cha mình.

Nếu không có cha mẹ hiện tại, Holly không biết cuộc đời cô sẽ đi về đâu. Cô từng là đứa trẻ không có chốn nương tựa, nhưng nhờ đôi bàn tay ấm áp của gia đình Switch, cô mới có được mái ấm để trưởng thành như bây giờ. Sự hiện diện của cha mẹ, tình thương và sự chăm sóc đã giúp Holly trải qua những khó khăn và phát triển thành một người phụ nữ trưởng thành, đầy đủ tình yêu và lòng biết ơn.

-To be continue-

*Solcel: "Bấm lộn đăng tải mà mình không biết luôn á trời T-T. Hôm nay nhiều thoại hơn chương trước nè. Mọi người thấy cấn hay không được hay hãy góp ý cho mình."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro