Chương 13: Trò chuyện & Thấu hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Holly đạp xe vào thành phố, với làn gió nhẹ nhàng thổi qua những sợi tóc bạc của cô, như những cánh hoa xinh đẹp trong ánh sáng ban mai. Khi đến gần thành phố, hương vị thơm ngào ngạt của bánh mì nướng từ những tiệm gần đó đã len lỏi vào mũi Holly, làm tim cô như nhảy múa nhịp nhàng.

Nhìn thấy một tiệm mì, Holly không thể cưỡng lại được sức hút của hương vị quen thuộc đó, nên cô đậu xe và bước vào tiệm. Mặc dù mới chỉ ăn sáng không lâu trước đó, nhưng hương thơm của bánh mì giòn tan đã làm cho cảm giác đói của Holly trỗi dậy.

"Cho tôi một ổ bánh mì loại nhỏ." Holly yêu cầu.

Giọng một người đàn ông trung niên từ căn phòng nướng bánh vọng ra.

"Có ngay thưa quý khách."

Bước ra khỏi căn phòng, một người đàn ông cao lớn xuất hiện với thân hình to lớn, trên tay cầm ổ bánh mì mà Holly đã yêu cầu.

"Cảm ơn ông chủ." Cô đưa tay đón lấy ổ bánh mì nóng hổi

"Đây là 2 đồng." Holly đưa tiền.

Ông chủ nhìn cô với ánh nhìn tò mò, Holly cảm nhận được điều đó khiến cô một chút khó xử.

"Ôi! Xin lỗi quý khách, tôi không nên nhìn chằm chằm vào một quý cô như vậy, thật thất lễ." Ông chú gãi gãi đầu xin lỗi.

"Không sao đâu ông chủ." Holly cười trả lời.

"Lần sau tôi sẽ ghé sau." Nói rồi cô quay người rời đi khỏi cửa hàng.

Holly cảm thấy lòng ấm áp với sự lịch sự của ông chủ, và không khỏi cười nhẹ với tình huống dễ thương này.

Trên con đường mòn lấp lánh ánh nắng, Holly đạp chiếc xe đạp màu xanh pastel của mình, những bánh xe quay tròn, đưa cô đến ngôi nhà của tri thức - thư viện cổ kính. Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng cọt kẹt vang lên như một bản giao hưởng chào đón, Holly bước vào, hít thở mùi giấy cũ mê hoặc, để rồi chìm đắm trong biển sách bất tận.

Cô lướt qua những hàng sách, mỗi cuốn như một cánh cửa mở ra thế giới mới, đến nơi cất giữ những ẩn số toán học và dòng chảy lịch sử. Cô cần bổ sung kiến thức, như một chiến binh chuẩn bị cho trận chiến trí tuệ sắp tới.

Holly dừng lại trước một giá sách cao ngất, nơi cất giữ cuốn sách toán học mà cô tìm kiếm. Nhưng ôi thôi, cuốn sách ấy nằm trên kệ cao nhất, xa vời vợi, còn chiếc thang thì đã biến mất không dấu vết. Cô thì thầm lời bực bội, "Thật là..." trong khi đôi lông mày nhíu lại, phản ánh sự khó chịu trong lòng.

"Chắc mình phải đi hỏi thủ thư xem," Holly tự nhủ, chuẩn bị bước đi.

Bỗng nhiên, một giọng nói ấm áp, trầm thấp cất lên,

"Cô muốn cuốn sách này à?" Holly giật mình, quay lại phía nguồn âm thanh. Đôi mắt xám của cô mở to, ngạc nhiên trước chàng trai tóc vàng, đôi mắt nâu, đang giơ cao cuốn sách cô cần.

"Cuốn này? Đúng chứ?" anh chàng nói, mỉm cười.

"Ồ, cảm ơn." Holly nói, giọng lúng túng nhưng đầy biết ơn, đón lấy cuốn sách.

"Chúng ta đã gặp nhau trước đây phải không?" cô hỏi, ánh mắt tò mò.

Khi nhìn kỹ hơn, ký ức ùa về, Holly nhận ra người đàn ông từng cho cô đi nhờ xe - Carlos. Cô bất ngờ che miệng.

"Ôi, là anh!"

"Vậy là cô đã nhớ ra tôi rồi." Phản ứng của Holly khiến Carlos không khỏi cười toe toét.

"Cô thích đọc sách sao?" Carlos nói.

"Cũng không hẳn, tôi cần kiếm vài cuốn sách để tham khảo cho kì thi đầu mùa thu." Holly nói.

"Kì thi?" Carlos nghi vấn.

"Chuyện là tôi học muộn mất hai năm, nên tôi phải vượt qua kì thi đánh giá năng lực để có thể học tập tiếp tục với những người cùng tuổi." Holly lúng túng trả lời.

"Cô nhất thiết phải học với những người cùng tuổi sao?" Carlos thắc mắc trong đầu.

"Thật ra tôi có thể học với những người nhỏ tuổi hơn, nhưng tôi muốn thử sức xem bởi tôi xem thử thì thấy kỳ thi cũng không quá khó." Holly trả lời.

"Ra là vậy ..."

Không khí xung quanh như bị đóng băng, tình thế khó xử khiến Holly phải lên tiếng.

"Nếu anh đã hết thắc mắc vậy tôi xin đi trước." Holly cúi đầu tạm biệt.

Holly bước đi, rời khỏi cuộc trò chuyện giữa cô và chàng trai Carlos, đôi chân nhẹ nhàng lướt trên sàn nhà như một vũ công tinh tế.

Mái tóc bạc phơ bay nhẹ trong làn gió thoảng qua cửa sổ, ánh mắt cô hướng về một cái bàn bên cạnh cửa sổ với tầm nhìn ra đường phố Lyon nhộn nhịp.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa kính, rọi lên những cuốn sách cô vừa mang theo, tạo ra những vệt sáng lung linh trên bìa sách. Holly đặt từng cuốn sách lên bàn, cảm nhận được sự mát lạnh từ bề mặt gỗ.

Ngồi xuống ghế, cô thả lỏng mình, cảm nhận sự êm ái từ chiếc ghế đệm. Nhìn ra ngoài, cô thấy dòng người tấp nập, những cửa hàng rực rỡ sắc màu, và những chiếc xe ngựa, xe ôtô lăn bánh qua những con phố cổ kính.

Tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại, hòa quyện với tiếng rao hàng và tiếng cười nói của người qua lại, tạo nên một bản giao hưởng sống động của cuộc sống.

Holly khẽ mở một cuốn sách, để cho từng trang giấy mịn màng vuốt ve đôi tay. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, tận hưởng không gian yên bình bên cạnh những cuốn sách thân yêu. Mỗi chữ, mỗi dòng viết như những viên ngọc quý, đưa cô vào một thế giới khác, nơi mà mọi lo toan, muộn phiền dường như tan biến.

Nhưng sự bình yên ấy phút chốc tan biến khi người đáng lẽ phải chia tay nhau ở kệ sách lại ngồi trước mặt cô. Carlos, với nụ cười lạ lùng pha chút rầu rĩ, nhìn thẳng vào cô.

"Có chuyện gì sao? Thưa ngài," Holly hỏi, sự ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt.

"Sao tiểu thư lại dùng kính ngữ với tôi? Vừa nãy cô đâu như vậy," Carlos đáp, giọng nói vui vẻ nhưng mang theo chút buồn bã.

"Ngài là quý tộc nên việc dùng kính ngữ là điều cần thiết. Nếu lúc nãy tôi không dùng kính ngữ, thì xin cho tôi thứ lỗi," Holly điềm tĩnh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần cứng rắn.

Carlos nhìn Holly, cảm nhận sự khoảng cách vô hình mà cô dựng lên. Giữa khung cảnh tĩnh lặng của quán cà phê và dòng người nhộn nhịp ngoài kia, một sự căng thẳng mỏng manh như sợi chỉ nối liền hai người, lấp lánh trong ánh nắng ban mai.

"Tiểu thư thật lạnh lùng," Carlos chống tay lên mặt, không khỏi cảm thán.

"Đó là phép lịch sự, thưa ngài," Holly trả lời, giọng điềm đạm nhưng lạnh lùng.

Holly không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng vẫn phải tỏ ra như không có gì. Cô quyết định ngó lơ Carlos, tập trung vào việc học. Cô mở sách ra, mắt chăm chú vào những dòng chữ, để tâm trí mình hòa mình vào tri thức, như muốn dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và sự hiện diện của Carlos. Mặc dù cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô giữ vẻ bình thản, cho phép bản thân lạc vào thế giới sách vở, nơi cô tìm thấy sự yên bình và tập trung.

Holly cố ngó lơ Carlos và tập trung vào việc học. Cô mở sách, tay cầm bút ghi chép, cố gắng tập trung vào từng dòng chữ, nhưng không thể không cảm nhận ánh mắt Carlos đang âm thầm quan sát. Đôi mắt màu nâu của anh dõi theo từng cử chỉ của cô, từ lúc cô ghi chép đến khi cô cắn một miếng bánh mì.

"Cô đang nghĩ về điều gì vậy?" Carlos tiếp tục hỏi, ánh mắt anh tràn ngập sự quan tâm và tò mò.

Holly cảm thấy như mọi lớp vỏ bọc của mình bị lột trần. Cô cắn môi, không biết phải trả lời sao. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng cô trào dâng, khiến cô cảm thấy khó thở.

"Tôi... không có gì. Chỉ là... những suy nghĩ vụn vặt thôi," Holly lấp lửng, không muốn để lộ quá nhiều.

Carlos nhìn cô, như thể anh có thể thấy được tất cả những gì cô đang cố giấu. Nhưng thay vì tiếp tục truy hỏi, anh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đôi khi, chia sẻ một chút cũng sẽ giúp ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng nếu cô không muốn, tôi sẽ không ép."

"Làm sao ngài biết?" Holly đặt ra nghi vấn.

"Thật ra tôi có đọc một vài cuốn sách về tâm lý học, nhờ đó mà tôi có thể đoán được một phần nào đó." Carlos trả lời.

Holly nhìn anh, cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên, cô mỉm cười nhẹ. "Có lẽ ngài nói đúng."

"Đôi khi chúng ta nên giãy bày những suy nghĩ trong đầu," Holly nói, đôi mắt xám của cô hướng ra cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc lá mùa hạ đang rơi.

Mỗi chiếc lá rơi như mang theo một câu chuyện, một nỗi niềm. Cô chợt nhớ lại những buổi chiều bên Elysee, những lời tiên tri kỳ bí của bà.

Ký ức về Elysee ùa về, như một cơn sóng mạnh mẽ đánh vào bờ. Những lời tiên tri của người phụ nữ mù ấy, những lời cảnh báo về "thăng trầm" trong cuộc đời, giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Elysee đã nói rằng một người sẽ mang lại đau khổ nhưng cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Những điều đó, từng chút một, đã dần trở thành hiện thực trong cuộc sống của Holly.

"Nếu một ngày có một người xuất hiện nói về tương lai của ngài thì ngài sẽ thấy sao?" Holly vừa nói vừa nắm chặt cây bút, ánh mắt cô lấp lánh sự quyết tâm và tò mò.

Carlos nhìn cô, đôi mắt nâu sâu thẳm, như muốn thấu hiểu từng góc khuất trong tâm hồn cô. "Tôi nghĩ rằng... tôi sẽ lắng nghe, nhưng cũng sẽ giữ cho mình sự cảnh giác. Tương lai là một điều bí ẩn, và không ai có thể hoàn toàn biết trước nó."

Holly im lặng, cảm nhận từng lời nói của Carlos như những tia nắng ấm áp lan tỏa vào lòng. Cô thở nhẹ, cảm thấy một sự an ủi nhẹ nhàng. Có lẽ, trong thế giới đầy rẫy những bất trắc này, chỉ cần một chút hy vọng và niềm tin, cô có thể vượt qua mọi khó khăn.

Cô cúi đầu, đôi mắt xám dịu dàng nhìn vào quyển sách trước mặt. "Cảm ơn ngài, Carlos. Tôi sẽ ghi nhớ những lời ngài nói."

Carlos mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh như bầu trời sao đêm. "Có vẻ tiểu thư vẫn không muốn kể cho tôi nghe."

"Vâng." gật đầu nhìn Carlos mỉm cười.

Buổi chiều mùa hạ trôi qua, ánh nắng dần nhạt màu, nhưng trong lòng Holly, một ngọn lửa mới đã được thắp lên, rực rỡ và kiên định, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách phía trước.

-o0o-

Holly chìm vào thế giới tri thức, từng dòng chữ và công thức toán học như những ngôi sao dẫn đường, sáng tỏ và kiên định. Cô cảm nhận được ánh mắt của Carlos vẫn dõi theo mình, nhưng không để sự hiện diện của anh làm gián đoạn.

Thời gian trôi qua, những tia nắng chiều dần nhạt màu, nhường chỗ cho bóng tối len lỏi vào căn phòng thư viện. Tiếng chuông nhà thờ vang lên từ xa, nhắc nhở Holly về thời gian đã trôi qua nhanh chóng. Cô đóng quyển sách lại, đưa mắt nhìn Carlos.

"Ngài cũng cần về rồi chứ?" Holly hỏi, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Carlos nhìn đồng hồ, rồi gật đầu. "Phải rồi. Thời gian trôi nhanh thật."

Holly gật đầu, thu dọn sách vở vào túi, chuẩn bị rời đi. Khi bước ra khỏi thư viện, cô cảm nhận không khí mát lạnh của buổi chiều tối, từng hơi thở như một lời nhắc nhở về sự tự do và hy vọng.

"Có thể tôi sẽ đi dạo một chút" Holly nói với Carlos khi họ bước ra ngoài.

"Vậy để tôi đi cùng cô," Carlos đáp lời, sự quan tâm hiện rõ trong giọng nói.

Holly mỉm cười, không từ chối sự đồng hành của Carlos. Họ bước đi dọc theo con phố cổ kính, dưới những ánh đèn đường mờ ảo, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Carlos kể cho Holly nghe về những cuộc phiêu lưu của anh, những kỷ niệm và ước mơ. Holly cũng chia sẻ với anh những suy nghĩ.

Con đường dẫn họ đến một công viên nhỏ, với những băng ghế gỗ và cây cối xung quanh. Holly dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế, đôi mắt nhìn xa xăm về phía trước.

"Cô có biết không, Holly," Carlos ngồi xuống bên cạnh, giọng nói trầm ấm.

"Đôi khi chúng ta cần phải dừng lại, để nhìn lại những gì đã qua, và tìm thấy những giá trị thật sự của cuộc sống."

Holly im lặng, ngắm nhìn những chiếc lá rơi nhẹ nhàng trong ánh đèn vàng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Carlos, và lòng cô dần ấm lên.

"Ngài nói đúng," Holly khẽ đáp, nụ cười dịu dàng trên môi.

"Chúng ta không nên quên đi quá khứ, nhưng cũng không nên để nó kìm hãm chúng ta."

Carlos nhìn Holly, gương mặt anh ánh lên sự thấu hiểu và ấm áp. "Cô thật đặc biệt, Holly. Mái tóc bạc phơ của cô như ánh trăng soi sáng đêm tối, mang lại cảm giác yên bình và kiên định."

Holly cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng trong đêm, mái tóc bạc phơ nhẹ bay trong gió. Cô cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với Carlos, một người đã lắng nghe và thấu hiểu cô.

"Ngài không thấy ngoại hình của tôi có chút 'cổ quái' sao?" Holly nói, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không giấu được nỗi lo lắng trong lòng.

"Sao cô lại nghĩ vậy?" Carlos hỏi, gương mặt hiện rõ sự khó hiểu.

"Bởi vì ai thấy tôi, họ đều xì xào về điều đó. Chỉ có bạn tôi và bố mẹ thấy bình thường." Holly nói, ánh mắt cô ngẩn lên nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh như đang nghe lén câu chuyện của họ.

Carlos khẽ thở dài, đôi mắt nâu dịu dàng nhìn Holly. "Cô biết không, Holly, sự đặc biệt của cô không nằm ở ngoại hình mà nằm ở tâm hồn và trái tim. Mái tóc bạc của cô chỉ là một phần nhỏ trong vẻ đẹp tổng thể. Đừng để những lời đàm tiếu làm lu mờ giá trị thật sự của cô."

"Cảm ơn ngài, Carlos." Holly nói, mỉm cười biết ơn.

Khi về đến nhà, Holly chuẩn bị cho mình một tách trà nóng, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Những ký ức về ngày hôm nay khiến lòng cô cảm thấy ấm áp. Holly uống một ngụm trà, cảm nhận hương vị ấm áp lan tỏa trong lòng.

Và trong đêm tĩnh lặng, dưới bầu trời đầy sao, Holly cảm thấy một niềm tin mãnh liệt vào tương lai, vào những điều tốt đẹp đang chờ đợi cô phía trước.

Dù cho khó khăn.

Dù sẽ vất vả.

Dù nước mắt có thể rơi.

Dù sẽ tuyệt vọng.

Dù vậy, tất cả điều sẽ ổn thôi, như bầu trời đêm bình yên hôm nay.

***

Xin chào, mình là tác giả đây. Các bạn thấy truyện như thế nào? (Nội dung, bối cảnh,...)

Truyện có thể không phù hợp với một vài bạn thích truyện drama vì truyện này sẽ khởi đầu từ những giây phút bình yên đến sóng gió một chút rồi end như bao truyện khác, drama thì chắc sẽ không có nhiều cho bạn xem rồi.

Đây là tác phẩm mình đã viết từ mấy năm trước, thật ra nội dung nó khá khác với tác phẩm mình viết trước đây, chủ yếu là do tác phẩm đó đã bị mất, mình chỉ dựa vào phần giới thiệu để từ đó cho ra tác phẩm này.

Lý do mình viết lại thì do mình nằm mơ, mình mơ về ngày mình viết tác phẩm này, nó khiến mình hoài niệm và cũng vì trước đây nó chưa được hoàn thiện và mình muốn hoàn thiện để không phải hối tiếc.

Cho nên, mong các bạn khi đọc được hãy góp ý, để mình có thể đem đến một tác phẩm có thể thỏa mãn bạn ^-^.

~Hãy đón chờ những chương mới nhất của mình~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro