Chương 2: Con đường chông gai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, ánh nắng xen qua rèm cửa, dịu dàng kêu gọi Holly từ giấc mộng. Một lời hứa mới đã chạm đến trái tim của cô, một sự quyết tâm rực rỡ như ánh bình minh trên bầu trời. Cô sẽ trở thành một nhà văn, nhưng không chỉ là một người viết lách thông thường, mà còn là một người mang theo tâm hồn sâu thẳm của biến cố và đấu tranh. Cô muốn viết về những người bị phân biệt đối xử, để họ có tiếng nói và được đối xử công bằng, như một loài hoa dũng cảm nở giữa sa mạc khát khao của thế giới.

Nhưng Holly hiểu rằng trên con đường phía trước, cô sẽ đối mặt với biết bao nhiêu khó khăn và thách thức. Cô phải học hỏi, rèn luyện và không ngừng cố gắng. Nhưng trong trái tim nhỏ bé của mình, cô ấy đã khắc sâu lời hứa không bao giờ từ bỏ.

Bắt đầu mỗi buổi sáng với một tách cà phê nồng nàn, Holly nhấn chìm mình vào thế giới của từng trang sách. Cô đọc những tác phẩm của các nhà văn vĩ đại, như là những chiếc thuyền lướt trên dòng suối tri thức, để học hỏi và khám phá cách họ xây dựng câu chuyện, tạo nên những thế giới tuyệt vời. Cô cũng bắt đầu viết, những dòng chữ màu mỡ trên giấy trắng như những bước chân đầu tiên trên con đường mơ ước.

Không có gì có thể ngăn cản sự chăm chỉ và nỗ lực của Holly. Cô ấy trải qua những giờ phút dày công hơn bất kỳ ai, luôn hòa mình vào biển của kiến thức và sự sáng tạo. Cô không ngừng sáng tạo, không ngừng nỗ lực, để mỗi dòng chữ của mình là một tấm gương sáng rọi cho sự kiên trì và niềm tin.

Và rồi, một ngày nọ, khi tâm hồn của cô đã cháy bỏng trong niềm tin và sự hi vọng, Holly quyết định gửi đi một tác phẩm của mình, một câu chuyện ngắn đầy tâm huyết, đến một tạp chí văn học. Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng trong ánh mắt của cô, tỏa sáng là một niềm tin mạnh mẽ vào tài năng và sức mạnh của bản thân.

Khi lá thư từ tạp chí văn học đến, Holly không khỏi rung động trước nỗi buồn khi họ tuyên bố từ chối câu chuyện ngắn của cô. Cảm xúc dâng trào trong lòng cô như một dòng sông dữ dội, làm cho tâm trí cô trở nên lạc lõng giữa những tia hy vọng vỡ vụn.

Bị từ chối, Holly như một bông hoa vỡ tan giữa cánh đồng rộng lớn của ước mơ. Cô đã đổ mồ hôi và tâm trí vào việc tạo ra tác phẩm của mình, và niềm tin vào nó đã như một tia sáng dẫn lối. Nhưng giờ đây, sự từ chối đã làm tan biến nó, để lại trong cô một cảm giác hỗn độn và tuyệt vọng.

Những ngày tiếp theo, Holly lặng lẽ chìm vào biển chán nản. Cô cảm thấy như một chiếc lá rơi xuống trong màn đêm, mất đi khả năng bay lên cao và tự do. Ước mơ trở thành một nhà văn đang trôi dạt, mất đi trong cơn mưa của thất bại và bế tắc.

Mặc cho sự thất vọng, Holly không từ bỏ. Cô tiếp tục viết và gửi những câu chuyện của mình đi khắp nơi, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, như những cánh buồm mỏng manh trước cơn gió dữ dội.

Cuối cùng, Holly phải đối diện với sự thật khó chịu rằng con đường trở thành một nhà văn không phải lúc nào cũng mở ra trước mắt cô. Cô phải chấp nhận rằng cần phải có một cuộc sống bên ngoài thế giới của lời viết, một cuộc sống đủ đầy để trang trải cho bản thân và gia đình.

Holly bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn, với mong muốn kiếm thêm tiền trong công việc giúp việc của mình. Cô hy sinh thêm thời gian và nỗ lực để có thêm thu nhập. Bước đi này, mặc dù đầy tiếc nuối, nhưng là sự hiện thực cần thiết để cô có thể tiếp tục tiến về phía trước trong cuộc sống.

__________

Mỗi ngày, khi ánh hoàng hôn tan dần và bầu trời chìm vào bóng tối, Holly trở về ngôi nhà nhỏ bé với tâm trạng mệt mỏi và kiệt sức. Cả ngày bị đè nén bởi gánh nặng cuộc sống, cô không còn năng lượng để suy nghĩ về những ước mơ và hoài bão của mình. Cô chỉ mong muốn được lạc vào giấc ngủ, để quên hết những lo toan và khó khăn.

Một ngày nọ, khi Holly chuẩn bị lặn vào giấc ngủ, tiếng bước chân nhẹ nhàng của mẹ cô đã vang lên. Mẹ nhìn thấy ánh mắt buồn bã và vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Holly, không kìm được lòng, bà hỏi:

"Con yêu, ta thấy con buồn à? Có chuyện gì xảy ra không? Con có thể chia sẻ với ta được không?"

Lắng nghe tiếng mẹ, Holly thở dài, những cảm xúc dày vò và đau đớn như núi trĩu nặng trên vai. Cô thưa:

"Mẹ ơi, con cảm thấy mệt mỏi và chán nản lắm. Dường như dù cố gắng bao nhiêu thì con vẫn không thể đạt được ước mơ của mình, như thể con không đủ tốt để thành công."

Mẹ Holly ôm con vào lòng, lời an ủi từ trái tim mẹ như là một lời động viên dịu dàng:

"Con yêu của ta, ta hiểu con đã cố gắng hết sức. Ta biết con đang gặp khó khăn và thất vọng, nhưng con đừng từ bỏ. Con vẫn còn rất trẻ, con đang bắt đầu cuộc hành trình của mình. Còn nhiều thời gian để biến ước mơ thành hiện thực."

Holly gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chứa chấp những nỗi lo âu và sự nghi ngờ:

"Nhưng mẹ à, cuộc sống này thật đầy thách thức. Con luôn bị đánh bại, mệt mỏi và chán nản. Con không biết mình phải làm gì nữa."

Khi Holly chia sẻ, những gánh nặng trĩu nặng trên vai cô dường như nhẹ đi một chút, giải thoát trong tiếng nói thấm đạt của mẹ.

"Con yêu, ta đã từng trải qua những hoài bão giống con, nhưng cuối cùng hiện thực đã thất vọng ta."

Vừa nói bà vừa trầm tư nhìn Holly đôi mắt màu xanh dương do thời gian mà giờ đây đã nhạt nhòa 

Holly nhìn bà không ngờ người mẹ kiên cường của mình đã từng có nhiều ước mơ, những khát vọng như vậy. Nhưng tất cả chỉ đều gói gọn trong hai từ 'ĐÃ TỪNG'.

"Nhưng ta tin rằng con không giống như ta, con sẽ không để bản thân bị vùi dập bởi hiện thực. Con sẽ tìm thấy con đường của riêng mình, không bị đánh bại bởi những khó khăn."

"a nghĩ rằng con sẽ không giống như ta, kết hôn, sinh con, rồi chật vật kiếm tiền, ta hy vọng con sẽ tìm thấy con đường cho riêng mình, không bị khuất phục."

Bà thở dài vừa vuốt ve mái tóc bạc của Holly, cả hai không nói gì chỉ im lặng một lúc lâu. Holly nhìn mẹ, trong ánh mắt của mình chứa đựng sự hy vọng và quyết tâm. Hai tâm hồn, một trẻ trung và một già dặn, chạm nhau trong tĩnh lặng, dường như hiểu rõ hơn về nhau, dù chỉ qua sự im lặng.

__________

Trong bóng đêm tĩnh lặng, bà Switch rời khỏi phòng, Holly đóng cửa phòng lại và ngồi tựa vào cánh cửa, đối diện với cửa sổ phản chiếu ánh trăng lung linh.

Dưới dải ánh sáng bạc phản chiếu, Holly ngồi suy tư về những lời mẹ đã nói. Trái tim trẻ con của cô như làn sóng biển đánh thức, nhưng nghĩ đến cuộc đời bao la trước mắt, cô chỉ cảm thấy bất lực và cô đơn.

Cô biết mình mới 15 tuổi độ tuổi non nớt còn phải học hỏi nhiều nhưng những tâm huyết của cô chỉ đổi lại sự im lặng. Cô vùi đầu vào người mình trốn tránh đi sự thật tàn khốc, dù cô cố gắng đến thế nào nhưng tại sao chỉ vì... 

Vừa nghĩ cô như bộc phát, nức nở buông bỏ cảm xúc, cô yếu đuối quá ư?  Một đứa trẻ 15 phải chẫm chững bước vào con đường kiếm tiền. 

Cô nghỉ học khi 13 tuổi để đỡ đần gia đình nhưng không phải vì thế mà cô bỏ bê học, cô kiếm và tích tiền để mua những cuốn sách để tự học, cô mua những cuốn sách mà cô cần để cung cấp tri thức cho mình.

Từ khi còn nhỏ, Holly đã hiểu rằng tuổi 15 chỉ là khởi đầu của một cuộc hành trình dài. Cô đã từ bỏ giấc mơ học hành để chống đỡ gia đình, nhưng mỗi ngày, cô vẫn đấu tranh với bản thân để không bị lạc hậu. Mua sách, tự học, Holly không ngừng nỗ lực để mở rộng tầm hiểu biết.

Holly bật khóc,  đã rất dũng cảm khi đã tự mình đôi diện với những cảm xúc đó nhưng...

"Tất cả sai ở đâu chứ?...." Holly thầm thì, giọng nói mỏng manh hòa lẫn trong tiếng gió lạnh. Những cảm giác trống rỗng lại đè nặng lên vai cô.

Liệu con đường cô đang đi có đúng không? Hay sự thất bại đang dẫn dắt cô vào một hướng khác? Holly cũng có tài vẽ tranh, nhưng trong một căn nhà đầy túng thiếu, việc kiếm tiền từ viết lách có lẽ sẽ mang lại cuộc sống ổn định hơn.

Cô phải đối mặt với sự thực, công việc tại gia đình công tước Denyster không đủ để nuôi sống cả gia đình, đừng nói đến ước mơ. Cô mệt mỏi, dựa vào bức tường, ánh trăng như một chiếc đèn dẫn dắt, làm mí mắt của Holly nặng nề.

Và rồi, bên trong tiếng thở dài, cô chìm vào giấc ngủ, kết thúc một ngày mệt mỏi, nhưng cũng đầy hy vọng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro