Chương 8: Dạo chơi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Holly nhấc mái tóc bạc lên và hít thở không khí trong lành của buổi sáng hè. Bầu trời xanh quen thuộc, đậm đặc ánh nắng mặt trời, tạo nên bức tranh tĩnh lặng của một ngày mới bắt đầu. Sự yên bình của những khoảnh khắc này là niềm an ủi đối với Holly, nhưng cô vẫn cảm nhận một sự lo âu nhỏ nhoi, một hồn nhiên bí ẩn chưa được giải quyết.

Dinh thự Denyster vẫn hiện lên như một biểu tượng của sự quyền lực và giàu có, nhưng nó đã mất đi vẻ ám ảnh hơn so với những ngày đầu tiên. Cái bóng lớn của Reyburn Von Denyster tồn tại trong tâm trí Holly giờ đây nó không còn là mối đe dọa đen tối. Hai tuần đã trôi qua, và Holly thấy lòng nhẹ nhõm khi không còn phải đối mặt với Reyburn từ ngày anh đến nhà kính. 

Nỗi ám ảnh về sự gặp gỡ ấy dần trôi đi, thay vào đó là những ngày yên bình và tĩnh lặng. Cô cảm nhận được sự tự do thoải mái hơn, mỗi bước đi giữa sân cỏ mềm mại của dinh thự là một bước tiến về hòa bình nội tâm.

Holly bước ra khỏi nhà, hơi ấm của mùa hè bồng bềnh trong không gian. Rừng Alves, nơi từng khiến cô sợ hãi, bây giờ trở thành một điểm đến có thể đắm chìm trong sự yên bình và tìm kiếm cảm hứng sáng tác. Cô quyết định rủ Ellen đi cùng mình vào thành phố, đồng hành trong ngày nghỉ đẹp như tranh.

Đến khi gặp được Ellen, người bạn đồng hành, Holly cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Hai người phóng xe vào thành phố nhỏ, nơi mà cuộc sống diễn ra một cách đơn giản, không có áp lực hay những bí mật đen tối.

Thành phố Lyon nổi tiếng với các quán cà phê nhỏ, nơi mà bức tranh cuộc sống bình yên được vẽ nên. Holly và Ellen tận hưởng những giây phút giản dị, ngồi tại bàn cà phê, thả hồn vào cuộc sống xanh sạch và tự nhiên. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Holly, và cô cảm nhận sự nhẹ nhàng trong từng hơi thở.

Thả mình trong không gian của thành phố, Holly và Ellen mua sắm những viên đá pha lê nhỏ, những vật trang sức nhỏ bé nhưng đậm chất tinh tế. Họ thăm thú cửa hàng sách cổ, những quyển sách màu mè, cứ như là những cánh cửa mở ra những thế giới mới. Mỗi cuốn sách mang theo mình một câu chuyện riêng biệt, và Holly chợt nảy sinh ý tưởng về những câu chuyện của riêng mình, theo một góc độ đặc biệt hơn.

Khi bước ra khỏi các cửa hàng, cả hai người đều cảm nhận được sự yên bình và hạnh phúc từ những giây phút đơn giản nhất. Holly nhìn xa, những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời như là những giấc mơ nhẹ nhàng, không gian này là nơi để cô đắm chìm trong trí tưởng tượng và sáng tạo.

Trung tâm thành phố Lyon mở ra trước họ như một thế giới khác, nơi những chiếc xe cổ điển đen nhánh tụ hội. Những chiếc xe này không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là những tác phẩm nghệ thuật di động, thể hiện sự sáng tạo và đổi mới của thời đại mới. Chúng được chế tạo với đủ sự tinh tế để thay thế phương tiện truyền thống là xe ngựa, mặc dù vẫn có những người nhìn nhận chúng như những thứ sắt vụn biết di chuyển và cảm thấy e ngại về tính an toàn.

Cả Holly và Ellen đều trầm trồ trước những chiếc xe độc đáo. Những chiếc bánh xe bằng cao su được tinh chỉnh đến từng chi tiết, hình dáng gọn gàng và mạnh mẽ. Cảm giác hiện đại và cổ điển xen kẽ, làm cho thành phố trở nên sống động hơn.

Ellen không giấu được sự ngạc nhiên

"Thế giới đang thay đổi nhanh chóng, và mọi thứ trở nên thuận tiện hơn cho chúng ta từng ngày."

Holly cũng đồng tình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.

"Có vẻ như cuộc sống đang chuyển đổi, không chỉ ở Alves mà còn ở đây."

Ellen không giấu được sự hào hứng trước sự hiện đại của thế giới, nhưng Holly, mặc dù nhìn thấy sự tiện nghi và thay đổi, nhưng không thể ngời ngợi hạnh phúc như bạn bè của mình. Cô nhận thức rằng trong khi thế giới vật chất có thể thay đổi, sự bất bình đẳng xã hội vẫn là một vấn đề nguyên tắc.

Những chiếc xe đen nhánh tiếp tục chạy qua đường phố, tạo ra một bức tranh sống động và độc đáo. Holly nhận ra rằng thế giới đang thay đổi, và nó đã đến cả thành phố - một nơi mà cô chưa từng nghĩ sẽ có những điều mới mẻ và thú vị.

Dạo chơi qua các con đường, Holly và Ellen chia sẻ những câu chuyện, những trò đùa. Nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Holly làm cho ánh mặt trời bừng sáng. Đây là một khía cạnh của cô mà những người không thân thiết với cô hiếm khi nhìn thấy, một Holly rạng rỡ, tràn đầy niềm vui.

Một chiếc xe cổ điển bóng loáng tiến đến. Trên hàng ghế sau, người ngồi với bộ vest nhã nhặn, đôi mắt xanh lấp lóe, là Reyburn, chủ nhân của Alves. Anh nhìn ra khỏi cửa sổ, bắt gặp Holly ở xa. Cô đang cười tươi, nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc. Reyburn bất ngờ, cô gái mà anh chưa từng thấy như vậy, nhận ra rằng cô có thể cười, và anh nhận ra chính anh là lý do khiến cô ẩn đi nụ cười của mình. Anh chợt nhận ra rằng đằng sau gương mặt lạnh lùng, có một Holly tràn đầy cảm xúc và niềm vui.  Ánh mắt xanh lấp lánh, Reyburn nhận ra rằng mình mới chỉ thấy phần nổi của cô gái đó, những phần ẩn sâu bên trong chưa từng được khám phá.

Holly, cô gái với ánh sáng của nụ cười tươi trên khuôn mặt, đang hòa mình vào cuộc trò chuyện của Ellen. Nụ cười của cô như ánh dương mặt trời, làm rạng rỡ cả không gian xung quanh. Reyburn, người luôn thấy Holly như một hình ảnh u ám, giờ đây bắt đầu nhận ra rằng cô gái này không chỉ là một hình tượng đơn thuần của sự khó chịu.

Nhưng chiếc xe cổ điển nhanh chóng lướt qua, như một giấc mộng thoáng qua giữa thế giới hối hả. Hình bóng Holly, thiếu nữ như ánh mặt trời hòa quyện với mặt trăng vào ban ngày, biến mất nhanh chóng. Reyburn hạ đôi mắt xuống, tập trung vào đống tài liệu trên tay mình. Sự chú ý không còn ở Holly, mà chuyển sang những con số, những dữ liệu khô khan. Ánh mắt xanh chìm đắm trong thế giới của công việc, nhưng có một hạt nhìn lẻ loi, như ánh sáng mong manh trong đêm tối.

Holly và Ellen tiếp tục dạo chơi trong thành phố, tận hưởng những khoảnh khắc thoải mái và bình yên. Holly và Ellen lang thang trong khu chợ trái cây như những người thủy thủ mải mê khám phá vùng đất mới. Mặt trời chiếu lên, nước cùng sắc màu của trái cây tạo nên bức tranh tuyệt vời về sự tươi mới và hương thơm nồng nàn.

Holly quên hết mình trong hương vị của những loại trái cây nhiệt đới. Cô tấp vào một sạp hàng, đôi mắt xám của cô đầy hứng thú khi ngắm nhìn từng loại trái cây được bày bán. Mỗi quả đều là một kiệt tác tự nhiên, mỗi màu sắc như một bức tranh, tạo nên một vẻ đẹp độc đáo mà Holly không thể nào chối từ.

Cô nhẹ nhàng chạm vào từng quả, như thể đang tìm kiếm một sự kết nối tinh tế. Mỗi lựa chọn đều được thực hiện với sự cân nhắc, nhưng cũng chứa đựng một sự ấm áp của người phụ nữ mang trên mình nhiều bí mật và câu chuyện.

Tuy nhiên, những lời nói tiêu cực về ngoại hình của Holly từ những người xung quanh bắt đầu văng lên như những bức tường ngăn cách giữa cô và thế giới xung quanh. Bàn tán trở nên ồn ào hơn, nói về vẻ ngoại hình "lạ lẫm" và có phần "cổ quái" của cô.

Ellen, như một người bạn, định đứng lên để bảo vệ Holly khỏi những lời trái chiều. Nhưng Holly, với sự bình tĩnh và sự chấp nhận bản thân, giữ cô bạn lại và cười nhẹ.

"Bản thân tôi ổn mà, Ellen. Tôi đã quen với điều này rồi," Holly chia sẻ, nụ cười của cô như một chiếc lá rơi nhẹ, buồn bã nhưng vẫn giữ lại vẻ đẹp đặc biệt. 

"Có lẽ  thật sự nên đến trung tâm thành phố nhiều hơn, để mọi người còn thấy những đặc điểm độc đáo này." cô cười toe toét nói, cố gắng làm dịu đi bầu không khí không vui vẻ này.

Ellen nhìn Holly, đôi mắt xanh nhạt của cô dường như nhìn thấu được những suy tư, tâm trạng của Holly lúc bây giờ, cô nghiêm nghị với một chút tức giận.

"Cô Không phải đồ vật, Holly. Đừng để mọi người có thể ngắm nhìn và dùng nhũng lời khiếm nhã, muốn chà đạp hay xúc phạm đến cô." Ellen gắt lên.

Holly vỗ vai Ellen, cười.

"Họ nói gì cũng chẳng sao, nhìn nè tôi vẫn ổn đấy thôi, có mất mát gì đâu." cô tinh nghịch nói.

"Cô đã vơi đi cảm xúc vui vẻ trong hôm nay, đừng giấu tôi, tôi biết bạn có để ý đến những lời đó." Ellen nhăn nhó nói.

Nói trúng tim đen Holly chỉ đành cười trừ cho qua và vờ đi mọi chuyện, tiếp tục đi dạo sau khi mua trái cây.

Sự nhẹ nhàng trong cách Holly đối mặt với những ý kiến phê phán làm cho mọi người xung quanh hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoại hình bí ẩn và "cổ quái," cô là một người phụ nữ với sự mạnh mẽ và sự chấp nhận về bản thân. Nụ cười nhạt của cô, đôi mắt xám lấp lóe tia buồn bã, tất cả tạo nên một bức tranh tâm hồn buồn bã.

----------

Holly và Ellen bước ra khỏi khu chợ trái cây, dặm bước trên những con phố nhỏ của thành phố Lyon. Ánh nắng trưa chiếu lên đường phố, làm bừng sáng ánh vàng ấm áp của những viên đá cổ kính và những toà nhà đầy lịch sử. Cả thành phố như một bức tranh sống động được tô điểm bởi bóng cây và hoa lá màu xanh tươi mát.

Ellen cố gắng an ủi Holly, ánh mắt của cô đầy biểu cảm chia sẻ niềm vui và ủng hộ. 

"Holly, cô rất xinh đẹp, bất kể màu tóc bạn có như thế nào đi chăng nữa. Mọi người đều nên biết điều đó."

Ellen cố gắng an ủi Holly, đưa ra những lời khen về vẻ ngoại hình xinh đẹp của cô. Holly, trong chiếc váy xanh nhạt êm đềm, đôi mắt xám trải dài như những dòng suối mơ hồ, chỉ cười nhẹ mỉa mai, ánh mắt xám của cô như những viên ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời trưa. 

"Chẳng bao giờ hiểu tại sao mọi người lại nói về cô như vậy," Ellen thủ thỉ, nhưng Holly chỉ cười nhẹ và ánh mắt xám của cô tràn ngập sự tự tin và yêu thương cho bản thân.

"Có những lời nói, chẳng có ý nghĩa gì cả, Ellen. Tôi sống vì chính bản thân mình, không phải để làm người khác hài lòng, họ chẳng là gì cả." Holly nói, giọng cô mang theo vẻ mềm mại.

Đối với cô, những lời đó như gió thoáng qua, không làm rơi vào trái tim cô một chút nào. Cô không quan tâm đến những lời khen hay chỉ trích về ngoại hình của mình. Những ý kiến đó dường như đã mất đi giá trị trước sự bản lĩnh và sự biểu cảm tự do của cô.

Mái tóc bạc của Holly được tạo kiểu duyên dáng, tung bay theo làn gió nhẹ, nhấp nhô mỗi bước chân, tạo nên một bức tranh sống động giữa ánh nắng trưa. Chiếc váy xanh nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ theo từng bước chân, tô điểm cho vẻ đẹp nhẹ nhàng, nữ tính của Holly.

Phố xá của Lyon nổi tiếng với vẻ đẹp tinh tế và lãng mạn. Holly và Ellen bước đi dưới bức tranh nắng vàng của trời trưa, những tia nắng rơi xuống, làm nổi bật nét duyên dáng của Holly. Trang phục cô khoác trên mình, dù đơn giản nhưng lại làm tăng thêm vẻ tinh tế và nhẹ nhàng.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, tô điểm lên đôi mắt xám của Holly như những viên ngọc quý. Cô mỉm cười với thế giới xung quanh, như một phụ nữ độc lập và tự tin. Đôi mắt của Holly, không còn buồn bã như trước, giờ đây tràn ngập niềm vui và sự hài hòa với bản thân.

Holly còn không bận tâm đến những lời khen hoặc chỉ trích. Cô biết là mình duyên dáng theo cách riêng, không giống ai khác. Sự tự tin tỏa ra từ bước chân của cô, đường cong của cơ thể nữ tính không còn là vấn đề. Cô chỉ muốn sống, thực sự sống, và biết cách bước đi với tất cả những đặc điểm ngoại hình độc đáo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro