Chương 7: Đôi mắt xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới bắt đầu trên vùng đất của gia đình Denyster, rừng Alves nằm sâu trong bức tranh tĩnh lặng của buổi sớm. Bình minh nhẹ nhàng làm hồi sinh bức tranh tĩnh lặng, nơi những tia nắng vàng óng ánh như những sợi chỉ vẽ lên mặt đất.

Holly đã bắt đầu ngày mới của mình bằng việc lau dọn những góc nhỏ trong dinh thự lịch sự. Bức cửa lớn mở ra, mở ra một cánh cửa vào thế giới lãng mạn và quý phái của gia đình Denyster. Trong khi lau chùi và sắp xếp, cô nhìn thấy ánh sáng bắt đầu chiếu vào từ cửa sổ lớn, tô điểm thêm vẻ đẹp lãng mạn của không gian này.

Trong sự tĩnh lặng của buổi sáng, Holly chải tóc mượt mà và bước lên cầu thang đan xen, nhấc bàn tay nhỏ bé của mình để lau chùi những bụi bẩn. Nụ cười nhẹ nở trên đôi môi, nhưng đôi mắt xám của cô lại tràn ngập những tưởng tượng và ký ức không lường trước được. Bóng dáng của Reyburn Von Denyster, như hình ảnh huyền bí, đã nhen nhóm trong tâm trí cô, khiến cho những bước chân lau chùi trở nên nặng nề.

Chẳng bao lâu sau, khi cô đang cúi xuống để lau chùi một góc nhỏ, một cặp bóng bước đi nhanh chóng chạm nhau, nhưng không một tiếng nói. Reyburn, trong trang phục áo vest đen thanh lịch tao nhã  bước đi, không thèm hứng thú với cuộc sống xung quanh, mỗi bước đi của anh mang theo sự tinh tế, lịch thiệp. Ánh sáng buổi sáng làm nổi bật mái tóc đen nhánh mượt và đôi mắt xanh biếc quen thuộc. Còn Holly, với ánh nhìn cứng đờ và bi thương, nắm chặt lấy gấu váy như một cách để giữ cho tâm hồn mình không bao giờ rơi vào sự yếu đuối.

"Tại sao ngài ấy lại xuất hiện bây giờ?" Cô hoảng loạn.

Khoảnh khắc họ lướt qua nhau như hai ngọn gió, không một lời nói, nhưng có một sức hút mà cả hai đều không thể phủ nhận. Ánh mắt xám của Holly và ánh mắt xanh của Reyburn, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trao đổi những cảm xúc không tên. Đó là ánh nhìn của sự hiểu biết, của những ký ức hỗn loạn và những nỗi sợ hãi chưa từng phai mờ.

Holly nắm chặt lau, đưa tay lên đầu nhẹ nhàng, như muốn giữ cho tâm hồn mình không bao giờ bị cuốn vào mê cung đen tối. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Reyburn, sợ rằng bất kỳ sự liên kết nào cũng chỉ là một sợi dây nhẹ trên bức tranh của cuộc sống.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Ánh mắt của họ chạm nhau, đôi mắt xám của cô gặp đôi mắt xanh thẳm của anh, như là hai dòng suối gặp nhau giữa rừng Alves. Không lời nào được nói, chỉ là một sự hiện diện thoáng qua, nhưng đủ để khiến tim Holly đập nhanh hơn. Cả hai đều thấy như một nguồn sáng mơ hồ, nhưng không thể phủ nhận, ánh sáng đó có sức mạnh đặc biệt.

Holly bất giác nhớ lại khoảnh khắc cô gặp mặt Reyburn lần đầu tiên, đó là hình ảnh của một người đàn ông với đôi mắt xanh như biển, nhưng chúng chỉa súng về phía cô như một con thú săn. Mỗi bước chân của cô trở nên nặng nề, mỗi hơi thở đều như là một gánh nặng không thể đưa đi được.

Holly không thể không nhớ lại hình ảnh người đàn ông với đôi mắt xanh đó, chỉa súng về phía cô trong ngày hôm đó ở rừng. Nỗi sợ hãi đột ngột quay trở lại, cô rùng mình, hy vọng công tước sẽ bước đi nhanh chóng, để lại mọi thứ phía sau.

Cô không thể nói gì, chỉ là những giọt mưa nhỏ dần dần nhen nhóm trong đôi mắt của cô, và bức tranh về cuộc gặp gỡ trong rừng Alves lại hiện về trong tâm trí cô như một hồi ức chưa từng phai nhạt.

Holly nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nắm chặt lấy gấu váy nâu, cô tự trách mình vì đã làm xao lạc tâm hồn như thế.

"Thật xui xẻo" Holly nghĩ

Không có lời nào được trao đổi giữa họ, chỉ là ánh mắt và những khoảnh khắc ngắn ngủi. Vị công tước, với vẻ ngoài lạnh lùng, lướt qua như một cơn gió mùa đông, trong khi Holly, với nụ cười thoáng qua môi, giữ lại những đám mây sợ hãi từ đêm đó.

Khi họ lướt qua nhau, Holly tự trách mình quá yếu đuối, ánh mắt của Reyburn vẫn giữ nguyên sự lịch lãm và thờ ơ. Cô không thể ngừng nhớ về khoảnh khắc ngày đó, với sự hèn nhát và kinh hoàng trước đôi mắt xanh lạnh lùng.

Công tước tiếp tục bước đi, như không có điều gì xảy ra, để lại Holly đứng đó, nhìn theo dõi bóng lưng anh ta như một dấu vết khó quên.

Sau giờ làm việc, khi dinh thự đã trở lại bình yên, Holly rời khỏi ngôi nhà lịch lãm để đến nhà kính. Trên đường đi đến nhà kính Holly trút bỏ cơn hậm hực và khó chịu lên những viên đá, cô đá chúng như thể đuổi đi những cơn khó chịu trong mình. Cô đến nhà kính nơi Pau Switch đang làm việc hăng say, cùng với những chậu đất và bao đất, chẳng khác nào là viên ngọc quý trong tay của ông thợ làm vườn.

Bước vào nhà kính, Holly bắt đầu tham gia vào thế giới màu xanh tươi mới, nơi cây cỏ và hoa lá nở rộ. Nụ cười rạng rỡ trở lại khuôn mặt của cô, và tâm hồn trẻ trung, tràn đầy năng lượng. Cô vui vẻ bê chậu đất, làm việc bên cạnh cha mình như hai đồng hồ cơ kết hợp.

Lấm lem bùn trắng phủ đầy bàn tay và áo của Holly, nhưng vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt cô không thể che giấu. Ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên đôi mắt xám của cô, làm tăng thêm vẻ rạng rỡ của làn da trắng mịn và mái tóc bạc đuôi ngựa. Cái vui vẻ, nụ cười của Holly trở lại, như là một bức tranh nghệ thuật tươi mới vẽ lên nền xanh của thảm cỏ.

Cuộc sống trở lại với những khoảnh khắc đẹp đẽ và tươi mới, và Holly, như một bông hoa nhỏ, đang nở rộ dưới bức tranh màu xanh tươi tắn của những ngày mới tại dinh thự.

Cô gái nhìn quanh những thành quả của công việc của mình, và nụ cười tràn đầy hạnh phúc. 

"Đây là một ngày mới, cha, một ngày mới với nhiều ý nghĩa hơn bao giờ hết. Cảm giác như con đang sống lại."

Pau Switch cười nhẹ, và hai họ ngồi lại trò chuyện vui vẻ dưới bóng mát của nhà kính, nơi mặt trời ban mai bắt đầu nở hoa trên bề mặt đất. Holly, giữa những ngày mới, đã tìm thấy sự bình yên và niềm vui trong cuộc sống, nơi những bí mật của rừng Alves dường như đang dần hé mở.

Trò chuyện với Pau Switch về kế hoạch trồng cây mới và chăm sóc vườn. Ánh mắt rạng rỡ của cô phản ánh trong những giọt nước sương mỏng manh trên lá cây. Dưới bức nắng mặt trời, Holly tỏa sáng như một thiếu nữ trẻ tràn đầy năng lượng và hy vọng. 

Trong bức tranh tươi sáng của những bông hoa đa dạng, Holly và Pau Switch tiếp tục trò chuyện với niềm hứng khởi về những loài hoa mới và những điều thú vị mà ngày mới mang lại. Holly chia sẻ những kiến thức về các loại hoa và cây cỏ, những điều thú vị mà cô phát hiện trong vườn. Ánh sáng mặt trời lọt qua kính, tô điểm thêm vẻ rạng ngời cho đám hoa rực rỡ. Họ bỗng nhiên nhận ra một bóng hình lớn đang từ từ hiện lên, gió hồn nhiên vuốt nhẹ đám cỏ, làm rụng những giọt sương mơ mộng.

Chàng trai với đôi mắt xanh đặc trưng bước vào nhà kính, và niềm vui chóng tàn trên gương mặt của Holly như được đặt trong một lọ hoa yếu ớt. Pau Switch lịch sự cúi chào, giới thiệu mình và Holly. Tâm trạng của cô gái trẻ thoáng chốc chuyển từ hồn nhiên sang lo âu, và cô lẩn tránh sau lưng cha như là một bức tường an toàn.

"Pau Switch, đây là vị công tước Reyburn Von Denyster," quản gia Lu giới thiệu với vẻ trang trọng, "Đây là con gái của tôi và làm việc tại đây." Pau Switch lúng túng nói.

Holly chỉ cúi đầu chào một cách lịch sự, nhưng trong đôi mắt Holly, cô giữ chút lo lắng. Reyburn nhìn qua cô, và đôi mắt xanh như bức tranh hoàn chỉnh của biển, phản ánh chút bùn đất trên áo cô và nhận ra người con gái đã xuất hiện trong ký ức của anh. 

Đôi mắt xanh thẳm của Reyburn quét qua Holly, phát hiện nụ cười rạng rỡ của cô biến mất, thay vào đó là chút lo lắng và sợ hãi. Cô lạng đi ngay trước sự xuất hiện của người đàn ông với khẩu súng, nhưng cái nhìn của anh ta có vẻ như nhớ đến hình ảnh cô gái trên cây trong rừng Alves.

"Tôi đã thấy cô ở trên cây gần rừng Alves," Reyburn nói như một dự đoán.

Holly giật mình ngẩn đầu lên nhìn về phía Reyburn, đôi mắt xám của cô pha chút ngạc nhiên. Quản gia Lu cũng ngạc nhiên trước điều đó.

"Ngài đã gặp cô Holly rồi ư? Khi nào?" Quản gia Lu không khỏi nghi vấn.

Reyburn cười nhẹ, bình tĩnh trả lời "Ngày hôm qua vào buổi chiều, tôi tưởng em ấy là một con chim và bắn về phía em ấy." anh cười và kể lại.

"Ôi trời!" Quản gia hoảng hốt.

Holly đứng như trời trồng, không khỏi tức giận khi anh ta kể lại điều đó như một trò đùa. Đôi mắt cô xám xị hơn, nắm chặt gấu váy khiến chúng nhăn nheo.

"Có chắc cô đã không gặp phải rắc rối nào, chứ?" Reyburn điềm tĩnh hỏi

Holly không thể giấu được sự tức giận khi nhớ lại sự kiện của hôm đó. Cô nắm chặt gấu váy và có những thứ thoát ra khỏi miệng.

"Nếu viên đạn của ngài không bắn trượt, có lẽ tôi đã chết, thưa công tước." lời nói của cô đầy châm biếm và chế giễu.

Reyburn giữ nguyên khuôn mặt, không biểu lộ cảm xúc. 

"Nếu thế, tôi xin lỗi vì sự cố đó.", Reyburn thờ ơ lãnh đạm và không có chút chân thành nào.

"Tôi không có ý xúc phạm hay gì cả, nhưng tôi chỉ muốn ngài tôn trọng mạng sống của người khác." cô nắm chặt váy và dũng cảm nói tiếp.

"Tôi lần đầu nghe thấy ngài bắn trượt mục tiêu đấy." Quản gia Lu nói.

"Chỉ là do sơ ý" Reyburn cười toe toét.

'Lần đầu bắn trượt', đôi mắt Holly mang theo những tò mò trong đầu, những thắc mắc và sự tức giận đọng lại từ những gì vừa nghe, điều này có nghĩa anh ta đã nhận ra cô là con người trong khoảnh khắc giơ súng lên nhưng vẫn bắn. Tiếp thu những gì vừa nghe Holly sốc với điều đó. Công tước mỉm cười, Holly không thể hiểu nổi sự thay đổi trong hành vi của công tước. Cô vẫn giữ lấy gấu váy, ánh mắt xám của cô đen lại vì tức giận. Holly không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình trước thông tin rằng Reyburn đã bắn trượt. Cô tức giận, đôi mắt xám nóng lên, và mái tóc đuôi ngựa như một bức tranh đen trắng.

Vì cô là người ở giai thấp kém nên nếu cô chết sẽ không có chuyện gì sao? Tại sao có thể như vậy được? Holly run rẩy tức giận nhưng cô không thể làm gì khác, chỉ đành bất lực trước chủ nhân của Alves.

Reyburn nhìn ra sự tức giận được thể hiện ra hết trên khuôn mặt cô, nhưng anh không làm gì cả chỉ nhìn, cười lịch sự và không nói gì như thể đó không liên quan đến anh mà là một người khác, như thể đối tượng mà cô tức giận không phải là anh. Reyburn lờ đi những cảm xúc đang sôi sục của Holly và hướng về phía nhà kính tiếp tục bước đi.

Pau Switch nhìn ra đước nỗi tủi nhục của Holly nhưng không thể làm gì, đôi mắt màu nâu chứa nỗi buỗn và sự bất lực, ông chỉ là một thợ làm vườn, không quyền lực, không tiếng nói, không gì cả, chỉ có những dụng cụ làm vườn nghe theo ông. Pau an ủi Holly bảo.

 "Holly, con hãy quên đi và sống, cuộc sống này không phải cứ nói lên là sẽ nhận được sự công bằng, chúng ta không sống trong thời đại đó. Con đã dũng cảm đứng lên nhưng có lẽ Chúa đã không thấy."

"..." Holly không nói gì chỉ im lặng.

Thấy vậy, Pau hậu đậu lục trong túi áo đã sờn màu của mình. Holly nhìn theo với sự tò mò trong đó ông ấy đang làm gì vậy? Tay Pau dừng di chuyển như thể đã tìm được thứ mình cần. Ông chìa tay ra úp lòng bàn tay xuống muốn giấu đi món đồ muốn đưa cho cô, bàn tay chai sạn của ông hiện ra và đầy bùn đất. Holly đưa tay ra đón lấy món đồ bí ẩn ẩn đẳng sau bàn tay chai sạn của cha mình. Khi ông mở tay ra một thứ gì đó có màu trắng nhỏ nhắn rơi vào tay Holly, cô nheo mắt lại nhìn kĩ thứ bí ẩn đó, hóa ra đó là một viên kẹo màu trắng.

"Đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng con cảm thấy khá hơn đấy, con yêu." Pau nhìn Holly với niềm an ủi.

Holly nhận lấy, dù cho viên kẹo đã dính bùn đất nhưng nhờ vỏ kẹo như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa ở bên trong nên viên kẹo vẫn an toàn. Holly bỏ viên kẹo vào miệng, vị ngọt của kẹo làm cho tâm trạng của cô khá hơn, những làn sương trong mắt khiến mắt cô nhòe đi vì xúc động.

----------

Reyburn Von Denyster bắt đầu bước đi trong nhà kính như một người thợ điêu khắc đang khám phá tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên. Mỗi bước chân của anh như là một nghệ sĩ với đôi mắt xanh thơ mộng, chú ý đến từng bông hoa, từng lá cây, như là những giai điệu trong bản hòa nhạc thiên nhiên. Mái tóc đen của anh ta rơi nhẹ, và ánh sáng mặt trời tạo nên những bóng nét trên khuôn mặt điển trai.

Holly, nhẹ nhàng và im lặng, bước theo sau Reyburn, như một người hướng dẫn du lịch trong thế giới của chính mình. Ánh sáng mặt trời đi qua lá cây tạo nên những bóng đổ nhẹ nhàng trên khuôn mặt trắng của cô, và mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng theo gió.

Những cảm xúc mạnh mẽ của Holly dường như tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh, giống như những làn gió mềm mại vuốt nhẹ tâm hồn của cô. Cô giữ bước đi nhẹ nhàng, tay nắm lại rất tự nhiên.

Công tước và Holly bước đi trong nhà kính, những bước đi nhẹ nhàng, linh hoạt nhưng chậm rãi. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo, sẵn sàng giúp đỡ nếu có bất kỳ điều gì cần. Cảm giác trời xanh của nhà kính, âm thanh nhẹ nhàng của lá cây, và hương thơm của hoa làm cho không khí trở nên tĩnh lặng, tràn đầy sự thanh thản.

Reyburn bước đi một cách trữ tình, hòa mình vào vẻ đẹp của tự nhiên xung quanh. Mỗi bước chân của anh là một bài nhảy, nhẹ nhàng và uyển chuyển, làm nổi bật vẻ thanh lịch của bộ vest đen thanh lịch anh mặc. Còn Holly, như một bức tranh sống động, đẹp đẽ, và tâm hồn cô, dù trải qua những cảm xúc khó khăn, nhưng giờ đây, trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Những loài hoa ở đây thật đẹp, phải không?" anh nhẹ nhàng nói.

"Vâng" Holly trả lời không thừa không thiếu để chấm dứt câu trả lời của mình.

Reyburn nhìn qua thấy được sự không thiện chí từ Holly, có vẻ cô cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh anh hay nói đúng hơn là khó chịu. Reyburn khẽ cười, chạm vào một bông hoa, đôi mắt xanh phản chiếu hình ảnh bông hoa như một bức hội họa trong mắt anh, giữ thái độ bình tĩnh anh hỏi một câu hỏi bất ngờ.

"Cô thích loài hoa nào?" Reyburn hỏi về loài hoa mà Holly thích, ánh mắt lạnh lùng của anh nhưng có sự êm dịu.

"Gì cơ ạ?" Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Reyburn nhưng đôi mắt anh vẫn dán chặt vào bông hoa trên tay mình.

"Loài hoa linh lan màu trắng thưa ngài." Holly nói, giọng cô như là một điệu nhạc nhẹ dịu.

Holly, mặc dù trả lời một cách máy móc, nhưng bên trong cô lại cảm thấy một loại không gian tĩnh lặng bị khuấy động nhẹ, nơi những cảm xúc đã chảy trôi như dòng nước êm đềm nay dữ dội.

"Vì sao?" Reyburn hỏi lí do nhưng anh không nhìn cô, anh mân mê loài hoa trên tay, nó có mùi rất dễ chịu.

Holly cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lịch sự đáp.

"Nó luôn làm tâm hồn tôi cảm thấy nhẹ nhàng, bình yên."

Reyburn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói của anh lại như là giọng hát dịu dàng, êm tai. Cô thầm hy vọng rằng anh sẽ rời đi sớm, để cô có thể trở lại cuộc sống trước đây của mình, nhưng Holly cũng biết rằng sự hiện diện của anh vẫn là một phần của thế giới của cô. Anh là chủ nhân của Alves, còn cô chỉ là một người xa lạ sống trong thế giới Alves, cũng có thể cô đang sống trong thế giới của anh.

Sau một buổi dạo chơi giữa những bông hoa và cây cỏ, Holly và Pau chào tạm biệt Reyburn khi ánh chiều tà bắt đầu gieo lên những ánh sáng ấm áp. Reyburn quay về hướng dinh thự Alves, Holly và Pau đứng nhìn theo, tâm hồn Holly tựa như một tia nắng lung linh trong bức tranh hồng nắng và mái tóc bạc của cô nhấp nhô dịu dàng dưới làn gió thoảng nhẹ. Cuộc sống ở Alves, mặc dù đầy thách thức, đôi khi lại mang đến những khoảnh khắc đẹp như tranh, và Holly cảm thấy rằng giờ đây, cô đang sống trong một bức tranh thiên nhiên, trữ tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro