Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em mở mắt ra nhìn tôi, một ánh nhìn mà từ trước đến nay tôi chưa từng thấy, nó thâm trầm như một người đã từng trả qua rất nhiều chuyện đau lòng. Em giờ đây cứ như một đoá hoa hồng trắng bị cơn gió mạnh quật xuống nền nhà.

"Tuấn Khải!"

Vào tháng Mười hai ngập ngụa trong sương mù, tôi chở Nhã Tịnh trên chiếc môtô mà tôi và em vẫn cùng nhau đi dạo. Em im lặng, chẳng nói nửa lời khiến cho những cảm giác lạ lẫm cứ trào ngược trong lòng tôi.

Nhã Tịnh đã khác trước rất nhiều, từ khi tỉnh dậy cho đến giờ em vẫn luôn im lặng. Con bé trước kia cứ hay giành giật đồ ăn và quà bánh với tôi hình như đã biến mất rồi, chỉ có hình dáng quen thuộc ấy là còn hiện hữu mà thôi.

Một năm trước, em cùng Tử Kỳ gặp tai nạn xe. Tử Kỳ mất, em hôn mê. Khi nghe tin Tử Kỳ không còn, em chỉ thoáng buồn, ở lì trong nhà suốt một tuần rồi bảo tôi chở em lên tận lưng chừng đèo dốc này để hóng mát. Con bé này, tôi không nghĩ là bây giờ nó lại trở nên khó nắm bắt đến như vậy.

"Em có gì không ổn đúng không, tiểu Tịnh?

"Anh thử chết một lần đi!"

Em trả lời, bàn tay khẽ siết chặt áo tôi. Chiếc xe lao vào lớp sương mờ đã tận một phần vì mặt trời.

Em bảo tôi dừng lại ở một chỗ cao nhìn ra được rất xa. Rồi thuận chân, em dùng sức đá một hòn sỏi con xuống đáy vực và nhắm mắt lại.

"Thì ra là cảm giác này! Dù là một con người hay hòn đá rơi xuống dưới kia, chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát rơi không trọng lượng."

Dừng lại một chút, khẽ hít sâu một hơi, em nói tiếp:

"Như cành hoa mà anh hái tặng vào ngày em tỉnh lại. Đối với anh thì đó chỉ là một cành hoa nhưng đối với chậu hồng, nó là một phần của sự sống!"

Tôi chau mày, Nhã Tịnh chưa bao giờ nói những lời như thế này. Dù gần bằng tuổi nhau nhưng số với tôi thì còn bé trẻ con hơn rất nhiều, bây giờ thì...

"Em không nhớ Tử Kỳ à?" Tôi lại hỏi em, gần đây tôi tò mò hơi nhiều về em và suy nghĩ của em rồi.

"Nếu có thể cùng chết thì có ý nghĩa họ nhiều so với việc phải nhớ nhung như thế này."

Em lại tiếp tục đá một hòn sỏi xuống vực rồi xoay người đi về phía chiếc xe bên đường.

"Về thôi, hóng mát vậy là đủ rồi!"

Tôi định bảo "Thời tiết mùa Đông ngập tuyết thế này mà mát ư?", nhưng câu nói đó đã bị tôi nuốt lại vào bụng. Con bé này không dễ chọc vào nữa đâu!

~~~~~~~~~~

Vài ngày nữa là giỗ Tử Kỳ - bạn trai 'cũ' của Nhã Tịnh. Con bé chẳng đề cập gì đến, cũng không thấy buồn rầu gì, ngoài giờ học thì con bé chỉ chăm lo cho vườn hồng trắng của nó. Chỉ khác ở chỗ, ngoài tưới hoa ra thì còn bé ở lại rất lâu trong vườn, tận tâm như một nghệ nhân trồng hoa thật sự. Nó không bán hoa đi, lúc trước như thế và bây giờ cũng như vậy. Không cắt hoa mang vào phòng để trưng mà lại trực tiếp mở cửa sổ phòng để thông gió ra ngoài vườn. Gần đây, những chậu hoa lớn rất nhanh và ra hoa rất đều, còn bé này lại bỗng dưng biết cách chăm sóc như vậy mới lạ chứ!

Bố mẹ con bé cứ nghĩ nó đổi tính đổi nết, tôi lại nghĩ nó đã thay đổi cả con người. Tính tình nó khác đi, ngày cả sở thích cũng không còn như trước. Nó ít nói chuyện với tôi hơn chứ đừng có nói là gây rối hay mè nheo như trước, duy chỉ có quan hệ của con bé với bố mẹ tôi vẫn bình thường. Tôi cũng đành thở dài cho quá chứ còn có thể thế nào được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro