Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày giỗ Tử Kỳ, nó qua thắp nén hương, lầm bầm gì đó trong miệng rồi ra về. Cái kiểu không buồn không vui này của con bé làm cho tôi cực kỳ khó chịu. Tôi xem con bé như em gái, à mà lúc trước vì nó nghịch quá nên tôi cũng chẳng muốn nhận đứa em gái này...Còn bây giờ nó khiến tôi phải lưu tâm mọi lúc, đến khổ.

Tôi sợ con bé trầm cảm nên đã đề nghị bố mẹ con bé đưa nó đi kiểm tra. Nhưng kết quả là nó chẳng bị bệnh gì cả, bác sĩ bảo chỉ là do tính tình nó thế thôi. Thế là thế nào? Lúc trước nó hoạt bát bao nhiêu thì bây giờ lại trầm tính bấy nhiêu nhưng tôi có phải là bác sĩ đâu, nói làm quái gì được.

Tôi vẫn đưa nó đi học như thường ngày, vẫn đoạn đường đó, con người đó nhưng trách nhiệm lạ nặng hơn rất nhiều. Tôi sắp tốt nghiệp rồi, nó thì phải học lại một năm. Cũng không phải nghe con bé than vãn gì nữa, lỗ tai tôi được yên tĩnh đến mức khó chịu.

"Em định đứng đây đến bao giờ?"

Tôi hỏi Nhã Tịnh khi thấy em đứng ngây người nhìn vườn hồng của mình. Em xoay lại cười với tôi, một nụ cười sáng lạn và ấm áp.

"Em được nhìn thấy chính mình, đứng đến gãy chân cũng không chán đâu!"

Tôi bật cười: "Em lại kỳ lạ rồi đó, ai lại so sánh mình với hoa chứ!"

Nhã Tịnh xị mặt: "Ừ thì đúng là hoa có nở có tàn nhưng nó thuần khiết mà anh. Nó không thuộc về ai cả, không phải thích ai hết, nó chỉ thuộc về riêng nó mà thôi!"

Em đã đúng, con người chỉ thuần khiết khi không thuộc về bất cứ ai. Nhã Tịnh của tôi cũng như thế, cảm giác rất gần gũi nhưng lạ không chân thực. Tôi bắt đầu thích nụ cười này, dù trước kia con bé vẫn hay mè nheo đủ kiểu nhưng tôi lại thấy bình thường. Đúng là những chuyện kỳ lạ chỉ xảy ra duy nhất một lần...

_____________

Một năm đi đi lại lại giữa hồi ức cũ và mới, tôi và em đã chẳng còn nhớ những chuyện vui buồn và cảm giác về những năm tháng trước kia nữa. Tôi dần chấp nhận một Nhã Tịnh thật mới trong cuộc sống của mình, em cũng đã dần thân thiết với tôi hơn. Em nói với tôi những suy nghĩ có phần quái đản của mình, khi tôi tỏ ra không hiểu thì em lại nhẫn nại giải thích từng chút một. Chúng tôi dần bước vào không gian của nhau một cách tự nhiên, Nhã Tịnh của ngày đó đã mờ nhạt rất nhiều trong trí nhớ của tôi. Thứ đọng lại bây giờ chỉ còn là nụ cười của em, tuy không phát ra âm nhưng lại giòn tan vị của nắng.

Tôi bước vào giảng đường đại học tại thành phố này bởi tôi không tài nào bỏ được cái tiết trời se lạnh nơi đây, cũng như không có cách nào bỏ được hình ảnh của em ra khỏi đầu mình. Hôm trước em có dạy tôi trồng hoa, tôi vụng về học, vụng về va chạm vào thứ cảm giác trước nay chưa từng có. Tôi từng tâm niệm một điều 'tình yêu chỉ là gia vị', có thì đậm đà, không có thì nhạt nhẽo. Chuyện tình cảm của bản thân, tôi cũng chẳng mấy để tâm nhưng hiện giờ tôi lại để tâm vào em. Dường như em lại vờ như không biết gì cả, đủ quan tâm nhưng lại xa cách vô cùng. Cứ vậy...mà ở cạnh nhau

______________

Em vào năm cuối cấp ba không vất vả như tôi tưởng, sức học tốt dần lên mà không cần ai kèm cặp. Lúc trước Nhã Tịnh vừa lười lại vừa không nhanh nhạy, tôi lại tiếp tục mặc kệ sự đổi khác của em. Việc em tốt dần lên chẳng phải là điều mà ai cũng mong muốn sao?

Ngày giỗ của Tử Kỳ lại đến, đã hai năm trôi qua rồi, em chọn một chậu sen đá đặt trước mộ cậu bạn xấu số. Em lặng nín tiếng thở dài nhưng tôi vẫn nhận ra điều đó.

"Đời người lại có thể ngắn ngủi như vậy anh ạ! Có kẻ nửa sống nửa chết, có người lại chẳng còn thở được nữa!"

Tôi khẽ day trán: "Lại sao đấy? Cứ thích triết lý như bà cụ non. Anh nghe chẳng hiểu gì đâu!"

Em liếc tôi rồi lấy khuỷu tay huých nhẹ vào bụng tôi.

"Tại anh không thông minh đấy thôi!"

Tôi chẳng thèm cãi lại em. Ít nhất thì chúng tôi cũng có lúc thân thiết với nhau như vậy.

Đi bộ xuống đồi, tôi hỏi Nhã Tịnh: "Rốt cuộc thì tại sao hai đứa lại gặp tai nạn?"

Em nhíu mày, không nhìn tôi. Lại đi thêm một đoạn dài, bỗng dưng em dừng lại không bước nữa . Tôi quay lại, mở to mắt thay cho lời thắc mắc.

"Em... không nhớ nữa!"

Nhã Tịnh ngập ngừng như vậy, mà đã phải suy nghĩ rất lâu chứng tỏ có gì đó không ổn. Mà em đã muốn giấu, tôi cũng chẳng có lí do gì để tiếp tục gặng hỏi.

____________________

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, rất nhiều hoa màu gặp phải sương giá mà thiệt hại nặng nề. Nhã Tịnh trở nên trầm tư và đứng lặng người lâu hơn trước vườn hồng trắng. Có một vài chậu đã héo rũ và úa vàng. Tôi cũng không biết nên làm thế nào để em vui hơn, từng cành hồng trắng ấy cứ như mạng sống của em vậy.

Em trở nên ít cười hơn, bố mẹ em cũng trở nên lo lắng. Tôi rủ em đốt lửa nướng khoai, mùi thơm nức mũi của đồ ăn luôn làm con gái vui vẻ hơn. Em không thích son phấn hay quần áo gì cả thì thức ăn chính là lựa chọn cuối cùng rồi còn gì. Tôi dụi cành cây ướt vào đống than rồi nhỏ giọng gọi em:

"Tiểu Tịnh!"

"Gì thế ạ?"

"Nếu chúng mình là một đôi thì sao nhỉ?"

Em không nhanh không chậm nhìn tôi, chỉ một vài giây thôi mà tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Em với tay giật lấy cành cây trên tay tôi, cao giọng mà rõ ràng.

"Anh lại khéo đùa, mà đùa chẳng vui đâu, em còn đang lo lắm!"

Cái này có được tính là tỏ tình thất bại không? Tôi mơ hồ thấy thất vọng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Em bẻ nửa củ khoai nóng hổi đưa cho tôi rồi bảo:

"Biết mơ mộng là tốt nhưng đừng mơ về những thứ không có thực như vậy. Đối với em, thà là không có, chứ có rồi mà lại mất đi cũng vậy thôi!"

Nhã Tịnh, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro