Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ ngày càng xuống thấp, tôi cảm thấy mình sắp chết đến nơi nếu rời khỏi chăn. Đã hai ngày rồi tôi không gặp lại Nhã Tịnh, cũng chẳng xa xôi gì mà nhắn tin hay gọi điện thoại. Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu không rời giường thì xương sống của tôi sẽ mọc gai mất. Tôi lười biếng rời khỏi giường rồi đi xuống phòng bếp, mẹ tôi đang nấu ăn, nhìn thấy tôi bà liền nói:

"Sáng nay mẹ nghe bảo Nhã Tịnh bị ốm nằm mê man ở nhà đấy, con tranh thủ mà qua đấy xem con bé thế nào!"

Tôi tỉnh ngủ hẳn, bệnh ư? Nhã Tịnh thường chịu lạnh rất tốt mà! Nhanh chóng thay đồ rồi chạy sang nhà Nhã Tịnh, mẹ của cô bé đang ngồi rầu rĩ trong phòng khách. Thấy tôi vào bà cũng không nói gì mà chỉ hướng mắt về phía phòng của Nhã Tịnh, ý bảo em ở trong đấy.

Tôi đi vào. Căn phòng này tôi đã ra vào rất nhiều lần, ánh mặt trời luôn soi rọi mọi ngóc ngách nơi đây, hương hoa hồng cũng ngào ngạt và dịu dàng. Hôm nay trời không nắng, những chậu hồng trắng đã bị thời tiết buốt giá làm chết hơn một nửa. Lạnh ngắt cả không gian, lạnh như bàn tay của em bây giờ...

Tôi chợt nhớ đến cái ngày mà em tỉnh lại, cũng là một ngày mùa đông nhưng ấm áp hơn bây giờ rất nhiều. Tôi nhớ đến cơn gió mạnh làm rơi cành hồng trắng xuống đất ngày ấy và...tôi nhìn em. Em nằm yên ở đó, thở đều nhưng không tỉnh dậy. Em lại ngủ rồi, một giấc ngủ khiến cho người ta phải đau lòng.

Cửa sổ lúc nào cũng mở, gió lúc nào cũng hiu hắt qua màn, lúc mạnh lúc nhẹ. Chiếc bút em đặt ngang quyển sổ rơi xuống đất như một sự trùng hợp. Là hoa hay bút, đều là những thứ khiến cho con người ta phải giật mình tỉnh cơn mộng mị. Tôi tiến lại giường, kéo góc chăn của em lên cao rồi lật giở từng trang của quyển sổ dày cộm.

Ngày 12 tháng 4

Em mở mắt ra và nhìn thấy thế giới, em nhìn thấy chàng trai nhà bên cạnh chị Nhã Tịnh. Gọi một tiếng "Tuấn Khải" như người câm lần đầu được mở miệng nói cười thành tiếng. Anh ấy nhìn em rất lâu, có một chút kinh ngạc và sợ hãi. Nhưng không sao, mọi thứ sẽ tốt dần lên.

Ngày 27 tháng 9

Anh hỏi em về Tử Kỳ, về lí do em và anh ấy gặp tai nạn. Làm sao em biết được, em có phải là Nhã Tịnh đâu. Em chỉ có thể trả lời anh là em không nhớ. Chỉ có lý do ấy là hợp lý thôi. Em thấy anh cau mày, chắc anh không tin. Anh thông minh hơn em nghĩ nhiều.

Ngày 14 tháng 12

Anh lại hỏi em nhưng câu này thì em có thể trả lời, chúng ta không thể nào là một đôi được vì em sắp phải đi rồi. Linh hồn của cỏ cây sắp bị mùa đông làm cho tiêu tán, từng cánh hoa em chắt chiu để duy trì sự sống cho chính mình đã tàn lụi dần. Em lại rất muốn hỏi anh: "Nếu ngày mai em rời khỏi nơi này, anh...sẽ nhớ em chứ?". Không quan trọng là bao lâu, chỉ cần anh có thể nhớ.

Có thể Nhã Tịnh sẽ trở lại, cô ấy sẽ vì Tử Kỳ mà sống tiếp. Còn em, vốn dĩ được sống cuộc đời của một con người đã là may mắn lắm rồi. Xong vai trò của một kẻ thế thân...phải đi thôi...

Nhã Tịnh à! Một mai tỉnh dậy, chị có thể lại là em không?

Tôi lặng người, cảm giác trái tim như không thể đau thêm được nữa. Tôi quay trở lại giường, ôm Nhã Tịnh vào lòng mà như không thể nào ôm được. Người con gái mang khí chất của hoa hồng trắng đã đi rất xa, chỉ còn lại mùi hương nhạt dần trong gió. Nhã Tịnh...à không! Tôi còn chẳng biết tên của em! Nỗi đau như vỡ đập, tràn vào lòng tê tái.

Người ta kể chuyện về mùa đông, những cái siết tay ấm áp giữa rừng thông gọi gió. Tôi không biết kể chuyện gì về người con gái này, tôi cũng không biết rằng em đã đi đâu. Có thế giới nào dành cho những linh hồn của các loài hoa hay không? Rồi ở nơi ấy em có nhớ đến tôi không?

Tôi vẫn thường nghe nói, mỗi sinh linh sau khi chết đi đều phải đến bờ Vong Xuyên, đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh của Mạnh Bà để quên sạch những vấn vương của kiếp này. Em không mang dáng hình của con người...hẳn là em sẽ quên tôi...một cách sạch sẽ.

Con người ta sợ chết cũng chỉ vì sợ sẽ bị lãng quên. Tôi vẫn còn sống ở đây, lồng ngực cảm nhận được hơi thở của Nhã Tịnh mà lại sợ ở một nơi nào đó, mình sẽ không còn được nhớ đến.

Tôi đặt Nhã Tịnh nằm xuống rồi lại đi ra vườn hoa phía ngoài. Từng cơn gió lạnh táp vào người đến run rẩy. Những chậu hoa cuối cùng cũng đã úa hết. Bất lực nhìn khoảng trời màu xanh phía xa, nắng vàng yếu ớt quá đỗi.

Tôi trở lại phòng, vuốt nhẹ góc chăn lại cho em rồi lấy quyển sổ đi. Có nhiều chuyện chỉ nên để riêng mình biết. Tôi không chắc Nhã Tịnh sẽ nhớ được gì khi tỉnh lại, riêng tôi thì lại mong em đừng nhớ gì cả.

Nhã Tịnh được đưa trở lại bệnh viện, ống thở, dây điện tim chằng chịt trên thân thể của một người vốn khoẻ mạnh, như tình trạng của em hai năm trước. Tôi nhớ em từng nói: "Đời người lại có thể ngắn như vậy anh ạ! Có kẻ nửa sống nửa chết, có người lại chẳng còn thở được nữa!".
Cái người nửa sống nửa chết ấy là em, tôi dường như hiểu được những câu nói có phần tự sự ấy. Em đang kể chuyện của em, tôi thì lại ngu ngơ không hay biết gì.

_______________

Một tuần trôi đi, nhiệt độ cũng ấm dần lên, sương cũng đã tàn hết, bỏ lại nơi đây một thành phố mơ màng. Nhã Tịnh tỉnh lại, là này mới thật sự là Nhã Tịnh mà tôi quen biết. Khi mọi người đi hết, Nhã Tịnh kéo tay tôi lại bảo rằng: "Em ấy không có tên, anh cũng có thể đặt tên cho em ấy mà!"

Tôi kinh ngạc nhìn em, em nhớ hết thảy tất cả mọi chuyện. Tôi hỏi: "Thế em đã ở đâu suốt hai năm nay?"

Em cười, nhưng nụ cười không đến mắt: "Em vẫn ở đây thôi, nhưng em ngủ anh ạ! Đã có lúc em định ngủ luôn theo Tử Kỳ nhưng thời gian qua dần, cái gì thuộc về tạm bợ cũng nên buông bỏ, cái gì nên quên thì cũng quên được rồi!"

Nhã Tịnh bảo tôi trả lại cho em quyển nhật ký đó rồi khẽ xoay người nằm xuống giường.

"Em ấy bảo anh phải nhớ nhưng không nói là nhớ suốt đời. Nếu không quá sâu đậm, cũng đừng để mình buồn quá lâu..."

Tôi về, nắng rớt trên vai áo. Ghé cửa hàng hoa mua một chậu hồng trắng. Thân ảnh có thể quên nhưng mùi hương thì làm sao quên được. Còn nữa, tôi sẽ chẳng đặt tên cho em. Tên còn có thể phai nhạt nhưng nụ cười sáng lạn đó sẽ vẫn ở đây thôi...

Nhã Tịnh là Nhã Tịnh, còn em là chính em. Tôi biết mình cần phải làm gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro