trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đài cao, trăng rơi xuống như thể nó là tàn tích cuối cùng của bầu trời, là pháo đài cuối cùng đã bị diệt bỏ. Nó lả mình trên mặt đất, nương theo những chạc cây mà rũ rơi cơ man mảnh bụi. Cỏ ngọt trải quanh thân nó, rừng rực sáng gánh chịu một phần nỗi đau thay nó. Trên ngực trăng xuyên một mũi tên. Đuôi mũi tên treo một lá cờ được bện từ hai mảnh vải trái màu. Lưng trăng gối ngang lòng sông và máu trăng nhuộm rực vàng dòng nước xối. Đêm ấy, mặt trăng trút hơi tàn.

Cũng từ đêm ấy trở về sau màn đêm biến mất, loài người phải sống trong ánh sáng của mặt trời, trong sự giày vò của nắng đỏ cùng bụi xám. Họ chỉ còn biết mơ thấy trăng, một kẻ chết, một vật bị đóng đinh trong hồi ức đầy đoái thương và lệ thuộc. Lâu dần những giấc mơ đứt đoạn. Mặt trăng bỗng lại tròn đầy như bất tử qua lời kể của những kẻ sống sót cuối cùng bởi người ta đã quên đi khuôn mặt thật của nó, ngũ quan, dáng vẻ của nó. Từ một dáng hình diễm lệ nay bỗng bị xoá nhoà trở thành biệt tích, trở thành một mặt-trăng trắng ởn và vô dung.

Tôi còn nhớ mãi khi nó chết. Khi ấy tôi giang rộng cánh tay, đỡ lấy những chùm tia áp chót trước khi chúng bị tiêu hoá bởi rừng sâu. Khuôn mặt của trăng in đẫm vào lồng ngực tôi, để mỗi khi nhớ lại, chỉ thấy bi thương một mối tội đầu.

Sự biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tanvan