Chương 1 Phong khởi Lộc Châu - Chiến hỏa nổ ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè tháng năm Nhâm Ngọ, Thiệu Long năm thứ mười chín. Vào đêm, mưa rơi xối xả vẫn chẳng thể dập được ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng hô chém giết khắp nơi, cảnh tượng thảm thiết ấy chẳng khác nào địa ngục trần gian. Đó là ngoại thành Lộc Châu, nơi tướng quân Lý Hùng cùng quân lính Đại Việt đang liều mình chiến đấu để ngăn cản vó ngựa ngoại xâm của quân Hung Nô.

Quân giặc đánh bất ngờ, chúng lợi dụng kỵ binh hành quân nhanh chóng, khi quân chinh sát của Đại Việt phát hiện đã rất gần, tướng quân Lý Hùng không kịp chuẩn bị hay xin quân chi viện của các châu, lộ khác. Trong thành có hơn một vạn dân chúng, đa số toàn người già, trẻ nhỏ cùng phụ nữ. Quân trông giữ Lộc Châu quan, tính thêm cả nam đinh trong thành tự nguyện gia nhập vào quân đội mới chỉ có gần tám nghìn người. Số quân của Hung Nô là hai vạn quân, đây đã được định trước là cuộc chiến không cân sức. Từ sáng sớm, tướng quân đã tụ tập dân chúng trong thành, cắt cử ba ngàn binh lính dưới sự chỉ huy của trưởng nam của ngài là Lý Minh Phong cùng phó tướng rút về Khả Lý. Ngài cùng năm ngàn binh lính quyết tử thủ Lộc Châu quan, dùng sinh mạng của mình đổi lấy bình an cho dân chúng toàn thành.

Năm ngàn người, có những nam đinh mới trưởng thành, còn chưa thành gia lập thất, đó là những người phụ thân, người anh hai chưa kịp nói lời từ biệt cùng thân nhân. Tất cả dùng sức trẻ, dùng máu và mồ hôi, quyết không lui bước hay run sợ trước vó ngựa quân thù. Đạo quân ấy, từng người từng người ngã xuống hóa thành những anh linh đúc lên hồn thiêng Đại Việt.

"Công tử! Không xong rồi, phu nhân chuyển dạ sắp sinh rồi!" - Một bà mụ vội vàng bẩm với Lý Minh Phong.

" Sao lại như vậy? Mẫu thân mới mang thai có tám tháng, sao lại sắp sinh được?" - Thiếu niên mới mười sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, màu da rám nắng nhưng vẫn còn chút non nớt lên tiếng vội hỏi và thúc ngựa đi sát lại bên xe ngựa.

Trong xe ngựa là Lý phu nhân, thê tử của tướng quân Lý Hùng đang mang thai tám tháng và trưởng nữ Lý Chiêu Dao em em sinh đôi của Lý Minh Phong. Lý Chiêu Dao có những nét ngũ quan khá giống với anh hai của mình nhưng mềm mại hơn. Đó là một khuôn mặt phải tính là hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xinh. Làn da nàng trắng muốt, mịn màng như trứng gà bóc nắng gió biên quan không hề hấn gì đối với nàng. Khuôn mặt nàng tràn ngập sự lo lắng, lo cho mẫu thân đang chuyển dạ sắp sinh, lo cho phụ thân đang thập tử nhất sinh nơi chiến trường.

Trên trán của Lý phu nhân lấm tấm mồ hôi, miệng của bà thoát ra những tiếng rên rỉ vì cơn đau bụng sắp sinh.

" Anh hai, còn bao xa mới đến huyện Kha Lý? Mẫu thân cần được nghỉ ngơi và cần thầy lang." - Lý Chiêu Dao vội hỏi anh hai của mình.

" Hiện tại đã rất gần huyện Kha Lý rồi, chỉ cần qua được khe núi này nữa là đến địa phận của huyện Kha Lý. Tạm thời, anh hai sẽ cho người đi tìm đại phu trong số dân chúng cùng đi. Mẫu thân, vì phụ thân và chúng con xin người cố gắng lên."

"Phụ thân con, chàng ấy đâu rồi? Chàng ấy ...vẫn ..chưa.. đến... sao? " - Lý phu nhân đã đau đến nửa tỉnh nửa mê mong ngóng nhìn về màn đêm đen đặc.

"Phụ thân con đang đến rồi, người đợi chút nữa thôi." - Cổ họng nghẹn ứ, giọng của Lý Minh Phong lạc hẳn đi vì chàng biết có thể sẽ không gặp lại được phụ thân, tình hình hiện tựa như trứng chọi đá. Mẫu thân là con gái gốc kinh kỳ, năm ấy gả cho phụ thân rồi một mạch theo phu quân trú quân biên cương nhưng vẫn là một phu nhân nhu nhược một mực chỉ có thể giúp chồng dạy con, không lo thế sự bên ngoài.

" Thầy lang đến đây, đến đây!" - Tiếng bà mụ gấp gáp. Theo sau là một đại phu bị bà kéo cho nghiêng ngả lảo đảo chạy như bay đến từ phía sau.

"Tiếp tục tiến lên, chúng ta cần đến được thành Kha Lý trước khi trời sáng!" - Lý Minh Phong gằn tiếng truyền lệnh, chỉ có như vậy, mới có cơ hội xin cứu viện từ Kha Lý. Đôi mắt chàng nhìn vào màn đêm thăm thẳm, đoàn người lầm lũi tiến về phía trước.

Phó tướng Trần Khải thúc ngựa tiến đến.

"Công tử, phía sau có một đám lính Hung Nô đang truy đuổi. Khoảng chừng hơn một ngàn kỵ binh. Phía trước chúng ta cần vượt qua đèo Mã Phục mới đến được địa giới Kha Lý, ta sẽ mang hai ngàn binh sĩ mai phục tại trên đèo bọc hậu. Ngài cùng một ngàn binh lính còn lại bảo vệ dân chúng tiến đến xin cầu viện."

"Thúc phụ xin hãy đi trước, cháu sẽ ở lại mai phục quân truy kích. Dù sao chúng ta có lợi thế về địa hình nên dễ dàng mai phục. Trận chiến này, phụ thân lành ít dữ nhiều, cháu là trưởng nam không thể cứ mãi chạy trốn. Hơn nữa, ngài là phó tướng của phụ thân, chỉ có ngài tiến đến mới có thể điều động được quân đội ở Kha Lý."

"Công tử hãy nghe ta nói, đây là binh phù điều động quân đội được Quan gia ban cho tướng quân. Trước khi xuất thành, tướng quân đã giao cho ta, nay chỉ cần ngài cầm binh phù tiến đến là có thể điều động quân đội." - Phó tướng Trần Khải nóng nảy đưa binh phù vào tay của Lý Minh Phong.

"Thúc phụ cũng đang bị thương, vết thương nghiêm trọng cần được chữa trị, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng" - Lý Minh Phong lẳng lặng nhìn vị phó tướng đã cùng sát cánh kề vai với phụ thân mình hơn nửa đời người.

"Công tử, ta không sợ chết! Chỉ cần còn một hơi thở ta cũng sẽ chiến đấu vì Đại Việt!" - Trần Khải lớn tiếng nói lại.

"Thế nhưng, người hiện tại có thể điều binh khiển tướng để cứu phụ thân chỉ có ngài. Nếu thúc phụ có mệnh hệ gì thì năm ngàn binh sĩ đang tử chiến sa trường kia cùng với phụ thân cháu sẽ không có một chút hi vọng nào dù là nhỏ nhất. Cháu là trưởng nam của phụ thân, nhưng cháu chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nào cả, tất cả những gì cháu học được đều là từ trên sách sử, binh thư. Lúc này, không phải là lúc so đo ai sợ chết ai không sợ chết. Cháu chỉ đang tính đến trường hợp nào có lợi nhất cho chúng ta."

Lý Minh Phong bình tĩnh phân tích tình hình trước mặt cho phó tướng nghe. Chỉ sau chưa đầy một ngày, chàng thiếu niên vừa tròn mười sáu ấy đã trưởng thành hơn.

" Công tử, ngài chỉ cần đến Kha Lý là sẽ có tướng quân Lê Hoàn tiếp ứng cho ngài." - Trần Khải vẫn cố thuyết phục Lý Minh Phong đi trước.

Lý Minh Phong cầm binh phù mà Trần Khải vừa đưa cho chàng đưa lên trước mặt Trần Khải mà lên tiếng.

"Hiện tại, ta lấy thân phận người chấp chưởng binh phù yêu cầu phó tướng Trần Khải chấp hành quân lệnh. Lập tức lên đường hộ tống con dân của thành Lộc Châu tiến tới Kha Lý xin cầu viện!" - Chàng vừa dõng dạc lên tiếng vừa nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Khải, trong ánh mắt ấy không có chút thương lượng.

Trần Khải phảng phất như nhìn thấy tướng quân Lý Hùng đang đứng trước mặt mình. Người thừa kế của tướng quân đã lên tiếng, ông chỉ có thể chấp hành theo mệnh lệnh của người thiếu niên trước mặt. Ông hành quân lễ với Lý Minh Phong rồi quay ngựa đi điểm binh.

Lý Minh Phong vén rèm xe ngựa nhìn vào đã thấy Lý phu nhân đau đến hôn mê, mẫu thân đang vô cùng nguy hiểm. Chàng dặn dò em gái của mình.

"Chiêu Dao, hiện tại mẫu thân đành giao cho em. Nhớ kỹ, cầm binh phù này cùng thúc phụ Trần Khải tiến đến Kha Lý điều quân cầu viện. Chỉ khi đến Kha Lý mới giao binh phù lại cho thúc phụ. Ngoài ra, em hãy cho người đến thư viện Thanh Phong, Minh Quân anh ấy thời gian trước có viết thư báo bình an về nhà nói mình đang ôn luyện văn chương tại đó."

Lý Chiêu Dao dừng lại động tác lau mồ hôi trên trán của Lý phu nhân lại, nàng nhẹ giọng nói với anh hai của mình.

"Xin anh hai và mọi người hãy bình an mà trở lại. Em phận nữ nhi cũng hiểu đang lúc quân thù dù không ra trận giết giặc được cũng sẽ không trở thành gánh nặng của phụ huynh."

Chàng lưu luyến nhìn lại mẫu thân và em mình rồi quay ngựa lại tiến lại đoàn quân đã được phó tướng Trần Khải điểm danh ra. Đó cũng là lần cuối cùng chàng được nhìn thấy mẫu thân của mình. Hai ngàn binh lính này là lực lượng binh lính cuối cùng của thành Lộc Châu còn có thể chiến đấu được.

Binh chia hai ngả, đoàn người dân chúng của thành Lộc Châu vẫn lầm lũi tiến về phía trước, trên mặt ai cũng nhạt nhòa nước mắt, tràn ngập hãi hùng, lo lắng xen lẫn chút chết lặng. Chiến tranh nổ ra, những người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là dân chúng, màn đêm thăm thẳm nuốt trọn những ánh lửa leo lét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro