Chương 2 Tin dữ liên tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2 Tin dữ liên tiếp.

Tờ mờ sáng, đoàn người cuối cùng cũng đến được của thành Kha Lý. Phó tướng Trần Khải phân phó phụ tá hộ tống đoàn xe của Lý phu nhân vào thành đồng thời giao trách nhiệm quản lý, hỗ trợ dân chúng đến từ Lạc Châu tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ không vội vào thành. Do số lượng dân chúng quá lớn nếu trực tiếp cho dân vào thành sẽ phát sinh những vấn đề phức tạp.

Trần Khải phân phát binh lính và thuộc hạ xung quanh rồi tìm đến Lý Chiêu Dao.

Ông khàn cả giọng nói với Lý Chiêu Dao.

"Có tin tức của tướng quân, ngài ấy đã hi sinh vì quốc gia. Cận vệ của công tử cũng đã đuổi kịp và bí mật báo lại với ta, đêm qua sau khi chúng ta rút khỏi đèo Phục Mã, có quân truy kích nhưng số lượng đã vượt qua bốn ngàn quân. Công tử đã tiêu diệt toàn quân truy kích tuy nhiên cậu ấy cũng trượt chân rơi xuống vách núi. Vách núi rất sâu, bên dưới là dòng nước chảy siết, cơ hội sống sót của cậu ấy là rất thấp."

Ông dứt lời không đành lòng nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt.

Lý Chiêu Dao cảm thấy trời đất quay cuồng, tai nàng ù đi, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh ầm ầm sụp đổ bị bóng đêm nuốt trửng. Nàng chới với rơi xuống khoảng đen vô tận. Mãi một lúc thật lâu sau nàng mới nghẹn ngào lên tiếng, tiếng nói rất nhỏ.

"Cháu phải đưa phụ thân cùng anh hai về nhà."

Trên khuôn mặt của của nàng nhuốm màu bi thương, phụ thân tử trận, anh hai sinh tử không rõ.

Phó tướng Trần Khải đăm chiêu suy nghĩ, ông biết tình cảnh trước mặt rất khó có thể chấp nhận với thiếu nữ trước mặt. Tướng quân Lý Hùng vừa là bạn vừa là thầy - người dìu dắt ông từ một tên lính quèn đến vị trí phó tướng như hiện tại, ông cũng bàng hoàng vì sự ra đi của tướng quân nhưng hơn hết, ông biết mình có trách nhiệm phải bảo vệ, che chở cho phu nhân và những người con của tướng quân.

"Chúng ta nhất định sẽ đưa tướng quân và anh hai con về nhà. Nhưng tình hình trước mắt đang vô cùng bất lợi cho chúng ta."

Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Lý Chiêu Dao, nàng đưa tay lên lau vội rồi hít một hơi thật sâu, đôi môi run run khẽ nói.

"Làm phiền thúc phụ thu xếp người đưa cháu đến nơi anh hai ngã xuống. Anh hai bơi lội rất giỏi chỉ cần chưa tìm thấy anh hai thì cháu vẫn tin anh hai vẫn còn sống. Chúng cháu là sinh đôi, cháu đi tìm anh hai sẽ dễ tìm thấy anh hai hơn người khác."

Nàng dùng một giọng nói cực kỳ bình tĩnh, trái ngược lại với đôi vai đang run lên bần bật của mình.

Trần Khải nhìn người thiếu nữ trước mặt cười khổ. Trước kia tướng quân thường nói trong ba đứa nhỏ thì nữ nhi là người giống ông nhất. Lúc đó, Trần Khải chỉ cho rằng đó là những câu nói xuất phát từ tình thương của một người phụ thân đối với nữ nhi của mình. Mãi cho đến tận sau này, khi người thiếu nữ trước mặt ông đây trở thành truyền kỳ ông mới nhận ra những lời nói đó của tướng quân Lý Hùng hoàn toàn đúng.

"Cháu không thể đi lúc này được, tướng quân đã giao phó hai đứa cháu cho ta hiện tại anh hai cháu đã như vậy, nếu cháu cũng xảy ra chuyện gì ta biết ăn nói thế nào với phụ mẫu cháu."

"Cháu không đi một mình, còn có cả anh ấy nữa."

Lý Chiêu Dao nói rồi đưa tay về phía xa xa. Từ xa chạy lại là một thanh niên trạc tuổi đôi mươi đang vội vã cưỡi ngựa chạy đến, đó là nghĩa tử được tướng quân Lý Hùng và phu nhân chăm sóc từ khi còn tấm bé – Lý Minh Quân. Chàng trai này không tinh thông võ nghệ nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, văn chương tài hoa nổi tiếng cả miền biên viễn. Nụ cười ôn tồn, ấm áp hàng ngày hoàn toàn không tung tích thay vào đó là tràn ngập lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú, nho nhã. Chẳng mấy chốc, con ngựa đã chạy đến gần nơi Trần Khải và Lý Chiêu Dao đang đứng. Chàng ghìm cương ngựa rồi nhảy xuống rồi chạy vội về phía hai người.

Lý Minh Quân chắp tay vái chào với phó tướng Trần Khải rồi sốt sắng quay sang hỏi Chiêu Dao

"Chiêu Dao, tình hình thế nào rồi, nghĩa phụ vẫn ổn chứ? Nghĩa mẫu và Minh Phong đâu ?"

Lý Chiêu Dao mím chặt môi, cố nén không cho mình bật khóc nhưng thất bại, nước mắt vẫn hoen bờ mi của nàng. Chỉ một đêm mất đi phụ thân người anh hùng chưa bao giờ gục ngã trong mắt nàng, có kiên cường đến mức nào cũng thật khó để nàng chấp nhận hiện thực trước mắt này. Nàng nghe văng vẳng bên tai tiếng phó tướng Trần Khải đang thuật lại ngắn gọn sự tình cho Lý Minh Quân nghe.

"Chiêu Dao, em hãy vào thành chăm sóc nghĩa mẫu đi, ta sẽ đi tìm Minh Phong."

"Nhưng..."

Nàng chưa kịp nói hết câu thì Lý Minh Quân cắt ngang.

"Không nhưng nhị gì hết, anh cả như cha, nghĩa phụ không có ở đây, ta là lớn nhất trong nhà, ta nói em phải nghe."

Lý Minh Quân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, sau cái vẻ bình tĩnh ấy là cả một trái tim đang tan nát thành trăm ngàn mảnh đang ứa máu. Nghĩa phụ của hắn, người chăm sóc hắn từ tấm bé tử trận chiến trường hắn lại thành đứa bé mồ côi. Nếu không phải nghĩa phụ và nghĩa mẫu năm ấy thấy hắn đói lả bên đường mà nhặt về thì hắn sớm mục xương ở một xó xỉnh nào đó. Nhà họ Lý đã cho hắn hai mươi năm bình an, vui vẻ. Đã đến lúc hắn đứng ra thay nghĩa phụ che gió chắn mưa cho cái nhà này. Còn có Phong của hắn, chàng thiếu niên hắn trân trọng vô cùng cứ như vậy mà rơi từ vách núi cao như vậy không rõ sinh tử. Hắn nhất định phải đưa được di hài của nghĩa phụ về, Phong của hắn nhất định phải tìm được!

Cuối cùng Chiêu Dao cụp mắt xuống, nàng hiểu quá rõ vị anh nuôi này, khi hắn đã quyết định một điều gì đó thì có mười con voi kéo cũng không lại được.

"Vậy em vào thành cùng mẫu thân đợi tin tức của anh. Dù có kết quả như thế nào đến giữa trưa anh nhất định phải quay về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro