Chương 3 Cởi xuống hồng trang khoác chiến bào (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiêu Dao đi về khu nhà nơi Lý phu nhân đang ở lại, đó là khu nhà mà trước đây phụ thân nàng được Quan gia ban thưởng sau một trận chiến thắng quân Hung Nô.

Đến gần trưa, cuối cùng thì Lý phu nhân cũng sinh được một bé trai, nhưng do mất máu quá nhiều nên tình hình sức khỏe của bà vô cùng tệ.

"Bẩm cô, cô vào đi, phu nhân có điều muốn nói với cô ạ." Một bà vú già mở cửa căn phòng mà Lý phu nhân đang nằm.

Chiêu Dao bước vào, cả căn phòng tràn ngập mùi máu nhìn thấy mẫu thân đang nằm trên giường nhưng ánh mắt ngóng trông nhìn về phía cửa chính. Nàng biết, mẫu thân vẫn đang chờ phu quân của bà, nhưng mẫu thân sẽ chẳng bao giờ chờ được người nữa rồi. Khi Chiêu Dao đến ngồi lên mép giường bà bế đứa trẻ còn đỏ hỏn vừa uống sữa xong lên đặt vào lòng nàng và nhìn thằng bé với ánh mắt trìu mến. Đôi tay bà nắm chặt tay của nàng và nói.

"Con xem, em trai của con thật kháu khỉnh. Phụ thân con vẫn chưa đặt tên cho nó, tên thằng bé để ta đặt vậy. Sau này gọi thằng bé là Trường An đi. Chỉ mong sau này mấy đứa các con được bình an, khỏe mạnh. Ta và phụ thân con rất yêu các con, chúng ta luôn tự hào vì các con."

Bà dừng lại hơi thở yếu ớt khuôn mặt ửng hồng một cách kì lạ.

"Mẫu thân, con biết người rất yêu chúng con, người đừng nói nữa ạ. Người nghỉ ngơi đi ạ. Một lát nữa là anh con với phụ thân về đến nơi rồi ạ. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian bên nhau."

Khuôn mặt Chiêu Dao đẫm nước mắt, nàng vẫn đang cố tự mình lừa dối bản thân và thốt ra những lời an ủi mẫu thân của mình.

"Dao à, con không cần lừa mẫu thân, vừa rồi ta nghe thấy đám hầu gái ở ngoài nói rồi. Phụ thân con, chàng ấy đã đi trước ta một bước. Thời gian của mẫu thân cũng không còn nhiều, có lẽ ta không đợi được anh hai con về."

Chiêu Dao òa lên nghẹn ngào.

"Mẫu thân, người không được nghĩ quẩn, chúng con đã mất phụ thân, chúng con không thể mất cả người. Người xem, em trai còn bé như vậy, người lỡ lòng nào để chúng con lại bơ vơ sao?"

Lý phu nhân thở hắt ra, khuôn mặt cũng dần dần không còn hồng hào như trước.

"Con nghe mẫu thân nói, không phải mẫu thân không muốn ở lại với các con mà là cơ thể ta ra sao, ta hiểu rõ. Chưa được nhìn thấy các con trưởng thành, dựng vợ gả chồng cho chúng mấy đứa là niềm tiếc nuối nhất của ta. Sau này, các con đều phải bình an, hạnh phúc nghe không ?"

"Phu quân, chàng về rồi xem con của chúng ta này...."

Tiếng Lý phu nhân nhỏ dần, bàn tay đang nắm chặt tay Chiêu Dao cũng khẽ buông. Có lẽ trong khoảnh khắc cuối cùng ấy bà đã nhìn thấy trượng phu của mình.

Cuối cùng Lý phu nhân ra đi trong tiếng khóc buồn thương xé lòng của Chiêu Dao hòa lẫn tiếng ré lên ngằn ngặt của đứa trẻ còn đỏ hỏn trong lòng nàng. Từ đây, những đứa trẻ nhà họ Lý thành trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, không còn ai bảo bọc che chở.Một đứa thiếu nữ lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, vô lo vô nghĩ vậy mà chỉ sau một đêm tất cả đã đổi thay.

Nàng cứ ngồi vậy bên giường đờ đẫn ôm em trai của mình nhìn những hầu gái ra ra vào vào lau người thay quần áo cho Lý phu nhân. Mãi cho đến mọi việc xong xuôi, một vú già thân cận của Lý phu nhân mới lên tiếng hỏi Chiêu Dao.

"Thưa cô, việc tang sự của phu nhân chúng ta lên làm thế nào ạ?"

Bà cũng không muốn hỏi Chiêu Dao, một thiếu nữ mới mười sáu đâu thể lo liệu mọi việc được, nhưng bà cũng không có cách nào khác, hiện tại trên trên dưới dưới cả nhà họ Lý cũng chỉ có mình Chiêu Dao là chủ nhân của bọn họ.

"Trước tiên hãy phát tang của mẫu thân, sai người báo tang đến nhà của thành trưởng. Phu nhân của ngài ấy và mẫu thân là bạn thân lâu năm, mọi việc tang sự xin mời phu nhân hỗ trợ hẳn là bà sẽ không từ chối."

Chiêu Dao khàn khàn cất lời, giọng lạc hẳn đi.

"Vâng, thưa cô."

Khoảng cách hai nhà cũng không xa, thoáng chốc phu nhân của thành trưởng Phạm thị đã hốt hoảng đi đến. Với bà, tin tức này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, mới hồi trưa nhận được tin báo bạn thân đã sinh con trai thế mà giờ đã âm dương cách biệt. Nhìn người bạn thân đã cùng làm bạn với bà cả chục năm nay im lìm nằm trên giường không còn xởi lởi chào đón bà như những lần trước mà nước mắt tuôn rơi. Lại nhìn đến Chiêu Dao trong mắt toàn đau thương, tuyệt vọng và thằng bé con đang khóc ngằn ngặt trong lòng nàng bà càng thêm đau xót.

Bà đưa tay bế Trường An lên, nhẹ nhàng vỗ về cho nó nín khóc rồi đưa cho bà vú già vẫn đứng ở góc phòng.

"Nấu chút nước cơm thêm ít đường đỏ cho thằng bé ăn tạm, lại sai người đến nhà ta gọi vú em trong nhà ta lại đây cho Trường An uống sữa dù sao con gái ta đã đến tuổi cai sữa, cứ để nàng ấy ở đây chăm sóc cho Trường An."

Bà sai người hầu xong mới nhẹ nhàng ôm Chiêu Dao vào lòng.

"Dao à, cô đến rồi. Mọi việc của mẫu thân con cô sẽ lo liệu thật đàng hoàng. Đau buồn đến mấy con cũng không được nghĩ quẩn, con xem giờ phụ mẫu con đã đi cả, nếu con cũng làm điều dại dột thì em con biết làm sao bây giờ? Thằng bé tên Trường An là mẫu thân con đặt đúng không? Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân con, bà ấy muốn các con bình an cả đời. Con hãy để phụ thân, mẫu thân con được lên đường thanh thản đi thôi."

Chiêu Dao lại gào lên khóc thật to, nỗi sợ hãi về những ngày sau này không biết sẽ ra sao, cùng sự tuyệt vọng của nàng cứ vậy được Phạm thị nhẹ nhàng an ủi, bà vỗ lưng cho nàng, cứ như vậy để nàng trong vòng tay của bà mà khóc đến trời tối mịt.

Đám tang của Lý phu nhân diễn ra trong ba ngày, ba ngày này Phạm thị một mực ở lại khu nhà nhỏ lo liệu mọi việc ma chay cũng như bầu bạn an ủi Chiêu Dao. Buổi chiều ngày thứ ba, chuẩn bị đưa di hài của Lý phu nhân lên Hoàng Liên an táng thì Lý Minh Quân một người một ngựa chạy về trên người đầy rẫy vết thương. Chàng vào nhà, nhìn mặt người mẫu thân nuôi dạy chàng suốt hai mươi năm lần cuối, trái tim chàng như bị bóp nghẹt vì chàng không thể đưa người con trai của bà về nhà.

Khi chiếc xe ngựa chở di hài của Lý phu nhân đi qua cửa thành hướng về núi Hoàng Liên thì đoàn người đưa tang đã đông nghẹt. Những người dân của thành Lộc Châu không ai bảo ai lặng lẽ tiến đến tiễn đưa vị phu nhân mà họ kính trọng. Đó là người dạy người dân nơi đây trồng dâu nuôi tằm, dệt vải. Chồng con của bà càng là vị anh hùng của họ khi ngày đêm chiến đấu bảo vệ mỗi một tấc đất biên cương, chẳng biết tự bao giờ họ đã coi người nhà họ Lý như người thân.

Lý Minh Quân bưng khay đựng lư hương đang nghi ngút khói dẫn đầu đoàn người theo sau là là cỗ quan tài được kéo bằng xe ngựa. Chiêu Dao theo sát theo sau, nàng trong bộ quần áo tang trắng muốt, chiếc mũ bằng vải trắng che khuất một phần khuôn mặt nàng. Nàng không khóc nữa, ba ngày này nàng khóc quá nhiều rồi, đoạn đường cuối cùng nàng muốn mẫu thân được ra đi an bình.

Nấm mộ của Lý phu nhân được đặt lưng chừng núi, nhìn về phía xa xa chính là thành Lạc Châu nơi bà đã ở lại gần nửa đời người. Đến khi những tia nắng cuối cùng trong ngày buông xuống đoàn người mới trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro