Chương 4 Cởi xuống hồng trang khoác chiến bào (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong thư phòng của tướng quân Lý Hùng mấy người ngồi đó thương lượng về mọi việc sau này bao gồm: phu thê thành trưởng Lý Hữu Nghĩa, Phạm thị, phó tướng Trần Khải, Lý Minh Quân và Chiêu Dao.

"Hiện tại, trong quân bắt đầu có lời đồn đãi thiếu gia Minh Phong sợ địch lên bỏ trốn một mình." Phó tướng Trần Khải lên tiếng.

"Điều này vô cùng nhảm nhí, rõ ràng là Phong đã chiến đấu hết mình hiện tại sống chết không rõ." Lý Minh Quân gằn lên từng tiếng.

"Cháu cứ bình tĩnh, chúng ta tin tưởng Minh Phong nhưng chúng ta không thể cứ thế mà thanh minh được với hàng nghìn binh lính và dân chúng ngoài kia như vậy. Minh Phong là người thừa kế của phụ thân cháu, binh quyền của nhà họ Lý không nhỏ, Bình Vương vẫn luôn nhăm nhe đội quân này từ lâu. Chắc hẳn lời đồn này cũng là Bình Vương sai người tản ra. Sau đó nhân cơ hội lòng quân không ổn định để đoạt quyền, dù sao nơi này cách đất phong của ông ta cũng không quá xa."

Lý Hữu Nghĩa vốn xuất thân từ một chi xa của nhà họ Lý là anh em họ của tướng quân Lý Hùng, ông là quan văn không làm được võ tướng như anh họ của mình nhưng không mảy may làm ảnh hưởng đến sự kính phục của mình dành cho tướng quân Lý Hùng.

"Chúng ta cứ thật sự mà bẩm tấu với triều đình cùng Quan gia không được sao?"

Phạm thị lên tiếng hỏi.

"Không thể đâu ạ, cha cháu từng nói Bình Vương có lòng dạ độc ác, nếu để ông ta thực hiện được âm mưu thì chỉ e những ngày tháng sau này của cháu, Trường An và cả tộc họ Lý lành ít dữ nhiều."

Chiêu Dao khàn khàn trả lời bà, đây là câu nói dài nhất sau ba ngày của nàng. Mọi người tập trung ánh mắt vào cô thiếu nữ gầy nhỏ đi dường như đã cấp tốc trưởng thành sau vài ngày.

Nàng vỗ về Trường An trong lòng, qua vài ngày nàng đã bế thằng bé thành thạo hơn nhiều, nó cũng không còn khóc nhiều như trước có lẽ nó hiểu được rằng hiện tại người đang bế nó là người thân thiết nhất với nó.

"Đại Việt lập nước đến nay là hơn một trăm năm thì cũng ngần ấy thời gian người nhà họ Lý dùng máu thịt của mình để bảo vệ biên quan. Hiện tại nhà thờ tổ của họ Lý đã ghi danh ba mươi người lớn nhỏ già trẻ vì tòng quân ra trận mà hi sinh. Binh quyền nhà họ Lý được Thái Tổ hoàng đế ban ơn truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác nhưng được đúc bởi xương máu của nam đinh Lý gia cùng nước mắt của những quả phụ Lý gia suốt một trăm năm nay. Thù cha chưa báo, nợ nước chưa đền cháu lúc này cháu không thể để mất binh quyền lúc này."

Chiêu Dao bình tĩnh mà nói, thường ngày nàng vẫn được Lý tướng quân dạy dỗ như một đứa con trai bản thân nàng cũng rất thích đọc binh thư cùng sách sử, nên nàng có suy nghĩ khác hẳn so với những tiểu thư con nhà quý tộc khác.

" Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Lý Hữu Nghĩa lên tiếng hỏi.

"Không phải chỉ cần Phong quay trở về là được sao? Người thừa kế binh quyền Lý gia một ngày còn sống thì một ngày Bình Vương thực hiện được âm mưu."

Lý Minh Quân trả lời, dường như có một sự ăn ý vô hình giữa chàng và Chiêu Dao.

"Chẳng phải cháu nói không tìm được Minh Phong hơn nữa toàn quân bị mai phục không còn một ai sao?" Trần Khải thở dài.

" Anh hai đã về, tối nay vào thành, chỉ là cả người bị thương nặng nên không thể đưa tang mẫu thân cháu." Chiêu Dao trả lời.

"Thật sao? Sao bây giờ các cháu mới nói."

"..."

Mấy người còn lại dồn dập hỏi thăm.

"Dạ không, đó là đối phó với lời đồn bên ngoài thôi ạ. Cháu đã đi tìm theo con sông suốt hai ngày một đêm vẫn không có chút tin tức của Minh Phong nên đành quay về. Vừa rồi, cháu và Chiêu Dao đã bàn bạc với nhau. Chiêu Dao sẽ đóng giả Minh Phong vì hai người là song sinh vóc người khá giống nhau."

"Vớ vẩn, Chiêu Dao là phận nữ nhi, sao có thể đóng giả Minh Phong được. Hơn nữa nhiều người đều đã gặp qua hai đứa sao lại không nhận ra mặt mũi hai đứa được cơ chứ." Phạm thị lên tiếng đi đầu phản đối, một thiếu nữ như hoa như ngọc cứ làm như vậy chính là tự hủy tương lai của mình.

" Đúng vậy, có cho là chúng ta thành công đi, nhưng tội dối trên gạt dưới này chả khác nào con dao kề cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể chém đầu đó." Lý Hữu Nghĩa ngăn cản.

"Trưởng nam Lý gia Minh Phong không may rơi xuống sông, khi tìm được đã bị thương nặng ở mặt, có vết sẹo khó coi, xấu xí từ đây ngại mắt người đời đeo lên mặt nạ. Trưởng nữ Lý Chiêu Dao đau buồn vì phụ mẫu qua đời ốm đau quanh năm, vào chùa an dưỡng để tang phụ mẫu. Ý con đã quyết, cởi xuống hồng trang khoác chiến bào cho đến khi khi giang sơn Đại Việt an bình không còn loạn thù trong giặc ngoài, trăm họ no ấm con sẽ dùng tính mạng của mình đền tội với Quan gia."

Ánh mắt của nàng cho thấy nàng sẽ không lùi bước, cứng đầu cứng cổ y như người phụ thân của mình.

"Con nuôi Lý gia Minh Quân từ đây gác lại bút nghiên, tòng quân phụ tá người thừa kế của Lý Minh Phong."

Theo sát là tiếng của Lý Minh Quân, y bỏ dở việc con đường khoa khảo mà các bậc sĩ phu đương thời đánh giá rất cao. Y muốn tự tay đâm từng kẻ đã hại gia đình y tan nát, y muốn thay Phong báo thù và bảo vệ những thân nhân còn xót lại của Lý gia. Y muốn cả đời này, hóa thân thành màn chắn kiên cố nhất của Lý gia khiến kẻ nào có ý đồ động đến thân nhân của y đều phải đầu rơi máu chảy.

Cứ như vậy, số phận của Lý Chiêu Dao và những người đương thời đã rẽ sang một con đường khác. Con đường đầy vinh quanh cũng tràn ngập máu và nước mắt.

Từ đó Lý Chiêu Dao bái Trần Khải làm thầy, mong ông dậy võ nghệ cho mình. Suốt ba năm trời, ban ngày dậy sớm khi còn tờ mờ sương sớm, ban đêm khi trăng đã treo đầu cành nàng vẫn chưa ngủ. Nàng dùng ba năm cùng tài năng kinh người của mình để thành thạo võ nghệ, tinh thông binh pháp nắm được trọn vẹn lòng quân của Lý gia trở thành thiếu tướng quân trẻ nhất của ở biên cương. Đội quân của Lý gia được nàng đặt tên là Hộ Việt quân.

Sau ba năm, nàng cùng Lý Minh Quân chỉ với vỏn vẹn tám nghìn Hộ Việt quân dùng kế đánh trở lại Lộc Châu, thu hồi lại thành trì đất đai đã mất của Đại Việt, nàng tự tay đâm kẻ dẫn đầu đám quân Hung Nô đã giết phụ thân nàng ngày ấy. Ngoài ra thừa thắng xông lên, nàng cầm quân đánh chiếm được thêm hai thành trì mở rộng biên cương lãnh thổ Đại Việt.

Nhờ chiến công ấy, cả Đại Việt biết đến tên nàng Tiêu Dao tướng quân biệt hiệu "Ngọc Diện Diêm La" là tướng quân thiếu niên đã lập kì công nhưng cũng ra tay vô cùng tàn nhẫn khi ra lệnh tử hình hết hơn mười nghìn quân Hung Nô khi đó máu chảy nhuộm đỏ cả một con sông.

Quan gia ban chiếu cho vời nàng vào kinh đô Thăng Long để ban thưởng cùng các tướng sĩ . Mùa xuân năm Thiệu Long thứ hai mươi mốt, nàng mang theo em trai Trường An lần đầu bước vào kinh thành. Lý Minh Quân lưu lại canh giữ biên cương, lúc này y cũng nổi tiếng là vị quân sư tuổi trẻ tài hoa của Hộ Việt quân được bao thiếu nữ mến mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro