48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô còn nhớ rõ, sau sự việc đó cha cô rất tức giận, còn muốn đem cô đánh đòn. Nhưng cậu bé đó lại tự nguyện đẩy toàn bộ trách nhiệm về mình. Còn cô vốn là một đứa trẻ ngang bướng, luôn sống theo châm ngôn " tự làm tự chịu", sống chết cũng không chịu để người khác nhận tội thay mình. Vậy là đong đưa qua lại, cuối cùng cha cô cũng nản lòng chỉ mắng hai ba câu rồi thôi. Đứa trẻ đáng yêu hơn con gái đó đã bước vào cuộc sống của cô như vậy đấy.
Lúc giật mình tỉnh giấc, An Dĩ phát hiện ra không chỉ có một mình cô ở đây nữa. Nhìn khuôn mặt bối rối vì bị bắt quả tang của cậu, cô thấy có chút buồn cười.
Đột nhiên giọng nói non nớt của bản thân trong giấc mơ hiện lên trong đầu cô.
Phải rồi, cậu là thiên thần. Thiên thần cũng có cánh, thiên thần cũng cần được tự do. Thế giới rộng lớn kia mới có thể giúp cậu hoàn thành ước mơ, chứ không phải ở đây, bên cạnh cô che chở mãi như vậy được.
Cô lên tiếng gọi cậu: " Phong "
Nhìn vào đôi mắt sáng trong ấm áp kia, không hiểu sao lời đến miệng lại không thể thốt ra.
Đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, cô ép bản thân mở lời một lần nữa. " Đi du học đi."
Trông thấy biểu tình kinh ngạc của cậu, cô tiếp tục: " Đó là cơ hội hiếm có, nếu lần này ông bỏ qua, e là không còn lần thứ hai đâu."
" Tôi không muốn đi." Giọng cậu trầm trầm vang bên tai cô, rất dứt khoát, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào cô.
" Nói dối !" Cô liếc mắt cũng có thể biết lời này là thật hay giả.
" Tôi sẽ không đi. Bà đừng nói thêm gì nữa."
Lúc cậu chuẩn bị đứng lên liền bị cô thẳng thừng túm lại.
" Phong, không được trốn. Cho tôi lý do. Vì sao lại không đi?"
" Tôi... tôi phải về lớp rồi." Cậu luống cuống gỡ bàn tay cô ra.
Cô bị mất điểm víu, ngã ngồi trên đất, uất ức hét lên " Nếu hôm nay ông không cho tôi biết lý do, tôi sẽ tuyệt giao với ông. Vĩnh viễn không muốn nhìn thấy mặt ông nữa."
Bước chân cậu ngừng hẳn, cả người đờ đẫn đứng đó.
" Tôi muốn biết lý do." Cô đứng thẳng người dậy, nói lại một lần nữa, rõ ràng và kiên định hơn bao giờ hết.
Cũng không nghĩ đến phản ứng của cậu lại mãnh liệt như vậy. Quay người một cái, liền đem cả thân hình nhỏ bé của cô ôm chặt vào lòng, một chút cũng không muốn buông.
Cô bị cậu ôm như vậy, nhưng ngay cả phản ứng đỏ mặt, tim đập chân run cũng không biết. Chỉ dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng cậu như an ủi.
" Đừng siết chặt quá, tôi tắc thở chết bây giờ."
" An Dĩ !" Cậu lên tiếng gọi cô, nhưng vẫn trong tư thế ôm trọn cả thế giới vào lòng như vậy.
" Ừ !" Cô trả lời. " Tôi đây !"
" An Dĩ !"
" Ừ !"
" Tôi muốn chúng ta vẫn mãi như vậy. Tôi không muốn đi du học. Tôi... có thể không đi được không?"
Cô im lặng một lúc, mãi sau mới lên tiếng " Ông nhất định phải đi "

Một lời cô nói giống như con dao sắc nhọn cắt đứt niềm tin mỏng manh duy nhất của cậu. Vòng tay đang siết chặt bỗng chốc chở lên chơi vơi.
An Dĩ thuận thế đẩy cậu ra, cười cười gian tà, nói một câu chẳng hợp với tình cảnh: " Ông vừa lợi dụng tôi."
Nhận thấy ai kia còn đang ngơ ngác không thôi, cô bồi thêm mấy câu: " Phải đền. Tôi học dốt như vậy, chắc chắn sau này sẽ rất nghèo khổ."
" Tôi nuôi bà."
Cô cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đau thương chán nản. " Ừ, nhưng chẳng được lâu đâu. Vợ ông sẽ không đồng ý."
" Đúng vậy, cô ấy rất dữ, sẽ không đồng ý để tôi nuôi người con gái khác." Ánh mắt cậu lộ rõ ý cười.
Không nghĩ sẽ nhận được trả lời như vậy, An Dĩ im bặt, chẳng biết nói gì tiếp theo. Đột nhiên cô cảm thấy có vị chua chát gì đó ở trong miệng. " Tôi nói rồi mà."
" Nhưng nếu là cô ấy, thì chắc chắn sẽ đồng ý." Cậu đột nhiên ghé sát người lại gần cô, ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Giọng nói dịu dàng, ôn nhu mà kiên định hơn bao giờ hết. " Tôi muốn nuôi em cả đời."
Lời nói ấy vẫn còn vương vấn bên cánh tai thì cô lại cảm nhận được độ mềm mại ấm áp trên môi mình.
Nụ hôn của cậu không nồng cháy, nóng bỏng, nó cũng như chính con người cậu, dịu dàng, ấm áp và vô cùng chân thành.
Hai con người, hai trái tim, cùng nhịp đập.
Là nụ hôn đầu của cô. Là lần đầu tiên thẳng thắn nói lên tình yêu của cậu. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu đã chắc chắn rằng, người con gái này mới là sự đặc biệt lớn nhất và duy nhất trong cuộc đời của cậu.
" Ông cướp nụ hôn đầu của tôi rồi. Nó đáng giá cả tỷ đấy. Bồi thường cho tôi."
" Được. Mọi thứ tôi có. Đều cho bà hết."
-------?------
Ngày cậu lên máy bay, cả lớp đều ra tiễn, còn có cả những cô gái từng bị cậu từ chối cả chục lần vẫn không chịu dứt tình, lưu luyến bịn rịn không thôi. An Dĩ còn trông thấy mấy hotgirl của trường, ai nấy đều nước mắt lưng tròng, sụt sùi mà khiến cô đau buồn thay.
Cô rất muốn tới nói với họ rằng " Ráng chờ kiếp sau nhé. Kiếp này, Phong đến trả nợ tôi trước rồi."
Chờ sau khi mọi người rời đi hẳn thì chân cô cũng đã tê mỏi đau nhức không thôi, sau đó tiến vế phía cậu, cười cười nói: " Thượng lộ bình an."
Nói rồi toan quay người bỏ đi, nhưng bị cậu níu lại " Chỉ vậy thôi sao?"
Cô nhún vai, lại cười " Ừ, những gì cần nói tôi đều nói trước đấy rồi mà."
Cậu không cam, muốn giữ cô lại thêm chút nữa, chỉ là một lời cô nói khiến cậu hụt hẫng. " Mau đi đi, sắp bay rồi kìa."
Nhìn theo bóng cô khuất xa tầm mắt, cậu mới quyết định rời đi.
Đứng ở một góc tường không xa, cô vui vẻ nói chuyện điện thoại: " Mau mang ra đây cho cháu đi."
Cuộc gọi chấm dứt, cô hí hửng vung vẩy tờ giấy báo trúng tuyển cùng vé máy bay trên tay. Vé ngồi ngay cạnh cậu.
Dường như có một giọng nói mơ hồ vang vọng bên tai cô " Cảm ơn con, Tiểu Dĩ." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doãn