49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản 1 

Năm ta 16 tuổi, người hầu trong phủ của chàng tới nói với ta nhất định phải đợi chàng đánh thắng trận trở về.
Thấm thoắt đã một năm trôi qua, ta cuối cùng cũng đã đợi được chàng quay lại cùng chiến công hiển hách. Chàng đi giữa những tiếng trống vang, những tiếng hò reo tán thưởng. Chàng có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được cảm xúc lúc đó của ta, vừa vui vừa hận.

  Vui vì chàng đã quay lại, hận vì chàng đã đi lâu như vậy mà chẳng gửi thư cho ta. 
Ta đã bỏ mặc tất cả mọi người trong phủ mà chạy đi tìm đoàn người của chàng giữa chốn kinh đô phồn hoa. 

Kia rồi, chàng ở ngay trước cửa hàng kim xuyến Hạ Hồng - nơi chàng mua chiếc vòng ngọc bích tặng ta làm tín vật. Ta dồn hết sức lực gọi chàng:
"Tần Phong... Tần Phong...." 
chàng xuống ngựa đưa mắt tìm ta. 
"Tần Phong.... ta ở đây", ta bước tới trước mặt chàng. Da chàng sạm đi vì nắng gió nơi biên cương, nhưng nó càng tôn lên sự khoẻ khoắn của vị tướng quân oai phong.
Ta cười thật tươi, bước nhanh tới nắm lấy đôi tay thô ráp đã lâu vì cầm thương cưỡi ngựa chinh chiến.
"Chàng... chàng vẫn nhớ nơi này sao?" - ta nhìn chàng thật lâu mà chàng chẳng đáp.
"Vị cô nương này, tại sao lại nắm tay vị hôn phu của ta như vậy?", ta giật mình, vị cô nương đó thật sự rất xinh đẹp, một thân hồng y, uyển chuyển, dịu dàng.
Trong phút chốc ta trở nên ngây ngốc
"Chàng... chàng là vị hôn phu của ta." Cô nương đó thét lên 
"Cái gì?" rồi ngã quỵ xuống đất, hai tay nàng ta ôm lấy ngực. Tần Phong buông tay ta ra sau đó chạy tới chỗ nàng ấy :
" Phi Nhi, Phi Nhi nàng sao vậy? Đau lắm không? Người đâu mang thuốc lại đây!" Chàng hét lên cùng với sự đau đớn, thống khổ. 
Ta chưa từng thấy chàng như vậy, chưa từng, ngay cả khi ta ngã xuống hồ sen 3 năm trước chàng cũng chỉ lạnh lùng tới thăm ta theo lệnh của cha chàng. Ta run lên, ta muốn giải thích với chàng là ta không hề cố ý, xin hãy tin ta. Nhưng lời còn chưa tới miệng đã bị ánh mắt lạnh lùng của chàng làm cho đông cứng.
"Cút" - chàng nhìn ta khinh bỉ. Nói rồi cúi xuống bế vị cô nương đang nằm trong vòng tay lên ngựa phóng về Tần phủ.

Chỉ còn ta đứng trơ trọi tại đây, người người cười khinh, nhà nhờ phỉ nhổ. 
"Phận là nữ nhi mà bám riết lấy hôn phu của người ta còn làm người ta ngã quỵ nữa. Đồ đàn bà đỏng đảnh",
"Kịch hay nha! Mạc tiểu thư tin đồn chẳng đúng sự thật, là loại đàn bà ham danh bám lấy Tần Phong tướng quân làm vị hôn thê của tướng quân đau tim mà suýt chết. Vậy mà Mạc gia nói là thông minh, dịu dàng, đoan trang."
Ta chỉ còn cách lẳng lặng quay về phủ, trên đường chỉ biết cúi mặt nghe người khác bàn tán, chỉ trỏ. 

Hôm sau có người nhà họ Tần tới đưa tin Tần Phong sẽ rước vị cô nương tên Lý Phi Nhi làm hiền thê trong tháng 3 năm sau.
Ta cười, lúc đó hiện lên trong đầu ta chỉ còn 2 chữ "Hiền thê" hahaha. Một kẻ phụ tình lại muốn có hiên thê sao? Ta quyết sẽ giết hết người Tần Phủ các người. 

Sắp tới ngày vui của Tần Phong, phụ thân vẫn tức giận với Tần gia. Là nhà họ Tần các người ngỏ lời hẹn ước, là nhà họ Tần các người trở mặt vô tình, chẳng để lại đường lui cho Mạc gia. Thật nhục nhã. Nhưng nếu không đi sẽ bị Hoàng thượng trách cứ vì đến hôn lễ của vị tướng quân mới thắng trận trở về cũng không nể mặt. Tần gia sẽ càng lấn tới. 
Được, muốn Mạc gia đi, ta sẽ đi. Cuối cùng ngày đó cũng đến, ta vận hồng y đỏ rực, trang sức đều là tinh xảo do thợ đúc cẩn thận làm ra. Đang ngồi trước gương kiểm tra cẩn thận trước khi tham tiệc rượu họ Tần thì 'keng keng keng' một chiếc vòng rơi ra. Ta nhặt nó lại ngắm nó một lát, lâu rồi không thấy chiếc vòng ấy, tín vật của ngươi trao ta sao?
Thật tiếc lại không thể làm tân nương của ngươi. Ta đeo chiếc vòng lên tay. Lên kiệu tới Tần phủ. Khi ta bước xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, mọi người lại bàn tán. Họ càng xôn xao ta càng vui, ta muốn xem hôm nay tiệc cưới của ngươi sẽ trở thành tang tóc.
"Mời Mạc tể tướng, mời ngài". Ta theo cha bước vào Tần phủ, hoa lệ, thanh nhã nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên u ám thôi. 
Ta khẽ cười. "Hoàng thượng giá đáo" tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thành kính. 
"Bình thân, hôm nay là tiệc vui của Tần Phong tướng quân các ái khanh cứ tự nhiên". Sau khi tất cả đứng lên hết, trở về vị trí của mình, bỗng có tiếng hô to:
"Tân nương đã tới!". Tới rồi, nàng ta đã tới, nàng ta vẫn đẹp như vậy, thân hình yểu điệu, mỏng manh tựa như một cơn gió cũng có thể mang nàng ta theo. Khuôn mặt của nàng ta ẩn sau tấm khăn thêu hình uyên ương kia là vui hay xấu hổ đây? Ta quả thực nhớ ngày đó, ngày mà ta lén tới phòng tỷ tỷ khi nàng ấy xuất giá. 
Chiếc khăn trùm đầu đó thật đẹp, ta thử trùm lên đầu một lát rồi tưởng tượng Tần Phong ca ca đang đứng trước mặt, ta thấy thật vui biết bao. Nhưng hôm nay tân nương là họ Lý chứ không phải họ Mạc vậy nên mọi kỷ niệm đẹp đẽ đó cũng nên chôn đi thôi. 
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái". Hai người bọn họ đã bái đường xong rồi, ánh mắt của chàng nhìn nàng ta thật làm ta thấy hoang mang. Nếu ta giết nàng ta, chẳng phải sẽ phá hoại hạnh phúc của chàng sao? Ta phải làm sao đây? Nhưng có một thứ gì đó cuốn hút ta làm ta nhìn chằm chằm vào ống tay áo của tân nương.
"Đưa vào động phòng". Ánh sáng ở đâu bỗng loé lên, ta không thể phân định được gì nữa, ta chạy thật nhanh lại chỗ Tần Phong, đứng trước mặt chàng hứng lấy mũi dao của Lý Phi Nhi. 

"Không....." âm thanh này đã làm bao người sực tỉnh. Họ bắt đầu hò hét, kêu gào, đạp bàn hất ghế mà chạy mà tìm đường lui. Trong mớ âm thanh hỗn loạn ấy ta nghe thấy tiếng kêu người hộ giá, có tiếng cha ta gọi 
"Ngân Vân....". Máu từ bụng tuôn ra, nó càng làm đỏ thắm chiếc váy của ta. Quả thực rất đẹp. Ta nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, liệu nhiều năm sau chàng còn nhớ tới một vị tiểu thư tên Mạc Ngân Vân đã từng đỡ cho chàng một mũi dao của người chàng yêu tha thiết, vị tiểu thư mà nhảy xuống hồ sen chỉ vì chiếc khăn chàng để quên khi tới bàn việc chính sự tại Mạc phủ. 
Có lẽ không đâu. Nhắm mắt lại một chút thôi. Ta mệt rồi, ta không thể gắng gượng được nữa, con dao dấu trong ống tay áo của ta vốn dành cho Lý Phi Nhi vậy mà ta lại là kẻ bị nàng ta đâm. Trời đã định vậy rồi.
Ngay cả chiếc vòng chàng tặng ta làm tín vật dù là theo ý cha chàng cũng đã vỡ rồi. Ta phải làm sao đây?
Có lẽ ta nên an ủi mình một chút, sống tuy không vào cửa Tần phủ với danh nghĩa tân nương nhưng cũng đã được ra đi trong Tần phủ rồi. Ta sẽ ở Tần phủ cùng chàng được không Tần Phong ca ca

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doãn