5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết, đó gọi khiếp sợ.

Trong lòng anh ta, ôm một cậu bé ngủ say, xem chừng, tuyệt không vượt trước ba tuổi.

"Ngôn... Nhật Lãng?" Tôi không xác định có phải anh ta không, nhưng trong ký ức, chỉ có anh ta, giống người đàn ông trước mắt nhất.

"Nhạc Doanh, đã lâu không gặp." Bên chân người đàn ông - Ngôn Nhật Lãng, còn có túi hành lý lớn màu đen, tôi liếc một cái, rồi ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Đã lâu... không gặp."

"Nhạc Doanh, thu lưu anh đi... A, không, thu lưu bọn anh đi!" Anh ta chìa một bàn tay, chỉ mình, lại chỉ đứa bé ngủ rất an ổn trong lòng.

Vô luận thế nào, tình huống lúc đó, tôi tuyệt đối không làm được việc tàn nhẫn như nói một câu 『 Không được, mời về 』 rồi đóng cửa lại, cho nên, tôi đành phải nói: "Vào trước hẵng nói!"

Kế, anh ta chậm rãi kể cho tôi, tôi mới biết, thì ra ba năm trước, anh ta kết hôn với một cô gái, nhưng mà, sau ngày cô gái kia sinh ra con của anh ta, cũng là Ngôn Nhật Đồng, đã biến mất khỏi bệnh viện.

Lưu lại chỉ có một mảnh giấy, phía trên viết: "Anh không yêu em, anh chỉ là thích em."

Một tháng sau, anh ta nhận được, là giấy ly hôn vợ mình gửi tới.

Tôi lúc đó chớp mắt, nhìn Ngôn Nhật Lãng, cười khổ mà nói: "Nhật lãng, không yêu thì không nên kết hôn, anh không hiểu đạo lý này sao?"

"Không thử sao biết không thành công?" Ngôn Nhật Lãng cười trả lời, đây là thiền ngoài miệng của anh ta. Nói chính xác hơn, đây là lời răn làm người của anh ta. "Thử, có phân nửa cơ hội thành công, không thử, thậm chí 0. 1 cơ hội cũng không có, không phải sao?"

"Cho nên, lần này anh thất bại."

"Ừ, vì thế, anh lại có một khiêu chiến khác." Anh ta gật đầu, bàn tay vuốt ve đầu đứa bé gối trên đùi vẫn ngủ rất ngon.

"Khiêu chiến gì?"

"Nhạc Doanh, chúng ta bắt đầu lại đi?"

Tôi trợn tròn, nhìn anh ta không trả lời.

"Trả lời của em...?"

"Cho em thời gian suy nghĩ."

"GOOD! Có suy nghĩ là có cơ hội." Ngôn Nhật Lãng khen ngợi nhìn tôi. "Trong thời gian em suy nghĩ, anh và Tiểu Đồng có thể ở đây sao?"

"Ách... Nhà hai người đâu?" Nhắc tới, tôi vẫn chưa rõ, 『 thu lưu 』 anh ta nói rốt cuộc là ý gì.

"Anh và vợ cùng mua nhà, sau khi ly hôn anh để lại cho cô ấy, Tiểu Đồng sinh ra đến nay, bọn anh đều là thuê ở, công việc của anh là phiên dịch tác phẩm học thiếu nhi tiếng nước ngoài cho nhà xuất bản, thế nhưng thu nhập không ổn định, có lúc hai tháng cũng không nhận được bản thảo, không tiền trả vậy phải dọn đến chỗ sơ sài hơn, chờ tiền dư dả, bọn anh mới có thể đi khách sạn hoặc nhà nghỉ."

"Như vậy không tốt cho thằng bé." Tôi nhíu. "Anh như vậy, thằng bé sẽ không có cảm giác nhà, nó đã không có mẹ..."

"Đúng! Cho nên, Nhạc Doanh, vì Tiểu Đồng, thu lưu bọn anh đi!" Anh ta cúi người về trước, nắm chặt tay tôi, thành khẩn nói. "Em có lẽ không tin, thế nhưng, kỳ thực đến nay, anh thích nhất vẫn là em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doãn