6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải, tôi là thật không tin, ai sẽ tin một kẻ thân là bạn trai trước bốn năm không chút tin tức, vừa xuất hiện đã ôm con, làm cha sắp nhỏ, còn nói thích nhất vẫn là tôi, vậy xin hỏi... đứa bé kia là gì?

Nhưng mà... Một khắc thấy Ngôn Nhật Lãng, nhịp tim tôi chưa từng chậm lại, tôi không thể nghĩ gì.

"Anh làm sao tìm được em?"

"Đêm qua, ôm Tiểu Đồng ngang qua công viên trước nhà em, thấy em vừa về mới phát hiện, cho nên hôm nay lập tức tới cửa." Anh ta đắc ý cười, cao giọng trả lời.

"Ngôn Nhật Lãng! Anh lúc nào muốn ăn đòn như vậy?" Đau đầu, tôi nên thở dài một câu đây là số phận hay là tạo hóa trêu người?

Kết quả, tôi thật để hai cha con anh ta ở lại, lần này, là suốt bốn năm, Tiểu Đồng nay gần bảy tuổi, Ngôn Nhật Lãng cũng tìm được công việc ở một nhà xuất bản, thu nhập càng lúc càng ổn định, kỳ thực anh ta hiện tại đã đủ sống với Tiểu Đồng, không cần ỷ lại tôi nữa.

"... Không, một ngày em không trả lời, anh sẽ không rời khỏi." Đã từng nhắc tới vấn đề này, nhưng anh ta chỉ là cười nói. "Còn có, Tiểu Doanh, thời gian em suy nghĩ thật dài! Đã bốn năm, chúng ta gần ba mươi, em vẫn chưa quyết định sao, có muốn bắt đầu lại với anh?"

Kính nhờ... Chúng tôi hiện tại không giống bắt đầu lại sao? Bốn năm này, những việc người yêu nên-cần làm, chúng tôi đều làm, ngoại trừ im lặng không nhắc tới chữ 『 yêu 』, chúng tôi ở đâu không giống người yêu?

"... Để em, suy nghĩ thêm một thời gian."

Suy cho cùng, là tôi có mục đích, là tôi ngu, Ngôn Nhật Lãng nói một ngày không trả lời, anh ta một ngày bám lấy tôi, cho nên... Tôi càng lúc càng không nghĩ trả lời, anh ta đối tôi ôn nhu, ngoại trừ không nói yêu, anh ta rất tốt, chỉ cần không để ý một câu 『 I Love You 』 kia, ngày kỳ thực coi như hạnh phúc.

Cả đời không trả lời, sẽ có thể giữ anh ta cả đời, mục đích của tôi, gian trá có chút quá phận.

"Nhật Lãng, em vừa đưa Tiểu Đồng đến trường." Trên đường về, tôi gọi cho Ngôn Nhật Lãng làm việc ở nhà.

"A, phiền em, tối qua thức đêm, sáng nay căn bản không dậy nổi." Giọng anh ta lấp đầy buồn ngủ, tựa hồ là bị cú điện thoại này đánh thức.

"Em sớm biết anh gần sáng mới ngủ, không sao."

"A! Anh lúc nào lên giường em cũng biết, kỳ thực em không có anh ngủ cạnh, rất tịch mịch đi?"

Nói Tiểu Đồng và anh ta không phải cha con cũng không ai tin, lời đều như nhau.

"Đó là vì khi anh bò lên giường đánh thức em, em cũng bất đắc dĩ được không?" Tôi hừ một tiếng, làm bộ bất mãn nói.

"Anh sáng nay còn định đánh lén em đâu, bất quá thấy em ngủ như thiên sứ, luyến tiếc gọi em dậy..."

"Mới sáng sớm đừng nói lời buồn nôn." Đối dỗ ngon dỗ ngọt của anh ta, tôi sớm miễn dịch, ba mươi tuổi nghe những lời này, ai còn cao hứng như trẻ con, lại không phải thanh xuân thiếu niên.

"Đúng rồi, em hôm nay không đi làm?"

"Hôm nay nghỉ." Tôi làm việc ở cửa hàng thời trang, ngày nghỉ thường ở trong tuần. "Em đi siêu thị, thuận tiện mua bữa sáng về cho anh, anh ngủ tiếp đi!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doãn