Tử Lạc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn là quang minh thần nàng lại là ma thần. Một hắc một bạch luôn luôn ở hai bên đối lập. Nhìn lại từng kiếp nàng đều ái hắn, mang theo kí ức tiền kiếp tìm hắn, mỗi lần ái hắn là một lần đau, mỗi lần đều chết dưới kiếm của hắn. Hắn vô tình lãnh mạc quên hết kiếp trước.

Hắn nói nàng vũ là tốt đẹp nhất vũ mà hắn từng được xem một kiếp này nàng tìm được hắn,  cho hắn xem lại điệu vũ. Hồng y uốn lượn theo gió phiêu dật nữ tử một đầu tóc đen xõa tung, mi mục như họa, dụng tâm múa cho nam nhân bạch y xem. Xa xa nhìn lại hai người rất xứng đôi, một hồng một bạch hòa hợp tới cực điểm. Nam nhân mày khẽ nhíu:

-Ngươi là ai?

Nữ tử thân mình cứng đờ ánh ánh mắt nhìn hắn phức tạp khó hiểu:
- Ngươi cư nhiên không nhớ?

Khẽ khẽ thở dài trên môi nữ tử hiện nên một  điệu cười nhẹ như tự giễu:

- Ngươi đáp ứng làm một phu quân danh xứng với thực của ta, ta sẽ giúp ngươi độ kiếp.

Nam tử trầm ngâm một lúc khẽ gật đầu. Nữ tử vui xướng ôm vòng eo nam nhân:
-Phu quân!

Lúc nam nhân không để ý ánh mắt nữ tử bỗng hiện lên một mạt bi thương rồi nhanh chóng tiêu thất. Cho ta 100 năm... Hạ Tử Lạc ta sẽ quên ngươi... Thuần Vu... phu quân của ta.

- phu quân đây là nơi ngươi ở sao? Hảo lãnh, hảo trống rỗng. Chả nhẽ ngươi muốn cho ta ngủ trên nên tuyết sao? Ta muốn một căn nhà, dựng nhà tạo giường là việc phu quân phải làm.

Nam nhân nhíu mày vung tay nên tức khắc địa phương trống trải xuất hiện một tòa kiến trúc đồ sộ trân quý.

Nữ nhân bất mãn:

- Phu quân, ta không muốn ngói vàng đá ngọc ta chỉ muốn một tiểu viện đơn giản bằng trúc, cùng một cây lê trước viện là được rồi. Đúng rồi phải có một xích đu treo ở cây lê càng tốt.

Nam nhân nói khẽ một câu:

- Phiền toái!

Hắn cùng nàng trải qua ngày tháng bình dị giống lại không giống như một cặp phu thê bình thường dưới  nhân giới. Thuần Vu lại không nhận ra hắn đã đã từng bình lặng tâm, lại run rẩy khi nhìn nàng. Mọi chuyện vẫn như thế cho đến khi nàng biến mất, mang theo chí bảo của thiên giới. Hắn nhìn tiểu viện không một bóng người, trong không khí còn tàn lưu chút thanh hương, có chút không thể tin tưởng lại có chút  trống rỗng? Trong tay nắm chặt một mảnh giấy có thể mơ hồ thấy hàng chữ thanh tú " phu quân, hẹn người tại  tiên ma chiến... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro