7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[... Sáng sớm hôm sau, nàng cực kỳ tự giác giơ cao hai tay quỳ trong đại điện.

Bạch Ly Trạch đi từ thư phòng ra, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ngươi ở trong này làm gì?"

"Sư phụ, đệ tử biết sai rồi...đệ tử...đệ tử...phạm lỗi...sai rồi"

"Sai rồi? Biết sai cái gì? Nói đi... Ngươi lại làm vỡ cái gì hay gây ra đại họa gì rồi? Hay ngươi..."

Nhan Lạc Lạc nhăn nhó, cuối cùng bất chấp tất cả lớn tiếng nói: "Đệ tử sai rồi, đệ tử hôm qua không nên nhìn trộm sư phụ thoát y!"

Bạch Ly Trạch đột nhiên bị sặc, ho khù khụ mãi không dứt. Vẻ mặt mặc dù vẫn không có cảm xúc gì, nhưng vẫn là lúc đỏ lúc trắng.

"Sư phụ, ta biết sai rồi, Lạc Nhi không cố ý đâu, chỉ vì lúc ngang qua phòng ngườilạil thấy...muốn biết sư phụ đang làm gì ở trong đấy, không ngờ lại đúng lúc sư phụ đang cởi...cởi y phục. Hu hu hu, sư phụ người đừng tức giận, Lạc Nhi chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ thấy...chỉ thấy... của sư phụ thôi..."

Bạch Ly Trạch càng ngượng đến quẫn bách bất đắc dĩ, không biết phải làm sao, Nhan Lạc Lạc ngạc nhiên phát hiện thì ra sư phụ tựa như băng tuyết ngàn năm cũng có vẻ mặt buồn cười như thế. Lúc trắng lúc xanh đỏ rất thú vị.

"Không sao, ngươi đứng dậy đi, tất cả sắc mạo đều là bụi trần, là hư vô, là chấp niệm. Ngươi trở về đọc sách đi...hãy coi đó là dục niệm cần tịnh tu...ráng rèn luyện buông bỏ dục niệm"

"Cám ơn sư phụ!" Nhan Lạc Lạc vui vẻ đứng lên, sư phụ đại nhân quả nhiên rộng lượng! Ha ha ha, sớm biết thế này thì hôm qua nàng đã xem nhiều hơn rồi.

Nhưng ai biết sự đời chuyện hôm đó cứ tái đi, tái lại nhiều lần. Và cũng đến lúc dục niệm cần có người bồi lấy. Mấy năm sau tay hắn ôm lấy thân ảnh mảnh mai mỉm cười.

"A Trạch, chàng thấy ta có được lợi quá hay không?".
"Ngốc, ta tình nguyện kia mà". Hắn cười nhẹ nhàng mãi mãi chỉ có nàng vào trái tim hắn mà thôi.
P/s: Do một bạn gởi mình đăng giúp ngen....

#boss

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro