Đoản 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như cô bé Lọ Lem biết sau khi đồng hồ điểm mười hai giờ...
Bạch mã sẽ chỉ còn là những chú chuôt bạch...
Xe ngựa lộng lẫy chỉ còn là quả bí ngô...
Xiêm áo xa hoa sẽ trở thành quần áo vá...
Dù mình không nghĩ tới những vẫn biết ngày đó sẽ đến...
Mọi chuyện bắt đầu từ câu nói của cậu... Vào một ngày mưa...
Nhẹ như gió thoảng... Những vẫn đủ để gật đầu...
Vốn đã thấy khoảng trống ngay từ đầu những vẫn làm thinh...
Vốn vẫn biết trong ví cậu luôn để hình của răng khểnh...
Không tra hỏi... Không khóc lóc... Không giận dỗi...
Coi như không biết... Coi như không nhìn thấy...
Mùa đông... Lần đầu biết đan len... Đan khăn cho cậu...
Khăn không phải là đồ độc... Đan khăn cũng không phải một việc kì khôi... Huống  chi chiếc khan lại xù xì đầy vệt lỗi...
Nhưng vẫn vui... Vẫn hy vọng cậu sẽ thích...
Hẹn gặp cậu để đưa khăn...
Lấy cớ để gặp cậu... Để kể câu chuyện đan khăn... Từ chuyện chọn len đến chuyện đan như thế nào, chọn kiểu đan gì...
Dù chỉ là những mẫu chuyện vụn vặt, không cần để tâm.. Những vẫn muốn chia sẻ cùng cậu... Vẫn muốn cậu nghe...
Tặng khăn cho cậu... Cậu không ngạc nhiên... Không vui mừng... Không một chút cảm xúc nào qua ánh mắt...
Cậu chỉ cười nhẹ cảm ơn... Câu chuyện nhạt thếch bên ly cà phê nguội ngắt...
Rồi kết thúc bằng câu nói: " Thôi nhé! Tớ bận rồi!" của cậu...
Như một cuốn phim quay chậm trong đầu...
Những lần gặp nhau thưa thớt...
Những câu chuyện chóng vánh...
Và kết thúc bằng câu nói: "Xin lỗi, tớ bận rồi" của cậu...
Hiểu... Thế là hết...
Rồi chuyện gì tới cũng phải tới...
Vẫn vào một ngày mưa..
Vẫn chất giọng nhẹ như gió thoảng ấy...
Vẫn cái gật đầu ấy...
Chỉ khác là điều nói ra...
Mọi chuyện kết thúc nhẹ nhàng như lúc nó bắt đâu...
Những vẫn đủ để đau... Vẫn đủ để khóc...
Vốn định níu kéo...
Vẫn hy vọng còn lại một chút gì đó... Dù chỉ là một chút...
Để vết nứt trống toác trong lòng khép lại một chút... Dù chỉ một chút...
Bầu trời xám xịt... Nhiễm cái lạnh lẽo, u ám của mùa đông...
Nhiều khi thấy mắt ướt... Không biết đã khóc tự bao giờ...
Đi đến đường... Gặp cậu tay trong tay cùng răng khểnh... Đi qua như không quen biết...
Trở về lại tự gặm nhấm nỗi đau...
Bạn tốt nói đừng buồn vì một kẻ không đáng...
Vẫn biết thế... Nhưng không ngăn được tim không đau... Mắt không rời lệ...
Như quy luật bất di bất dịch của thời gian...
Đông qua xuân sẽ tới...
Rồi một ngày tự nhiên thấy vui...
Không còn đau... Không còn khóc..
Tự nhiên thấy yêu mọi thứ bình thường quanh... Những cái mà trước giờ không để ý...
Phải chăng mắt trong hơn sau khi khóc...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản