12 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thiên, đêm tân hôn của chúng ta, anh không ở lại đây sao?

- Ở lại đây? Cô nên nhớ, hôn nhân của chúng ta chỉ là hôn nhân chính trị. Tôi không có lí do gì để ở lại đây cả.

- ....
--------------------------------------------
- Thiên, trời đang mưa, em sợ sấm, anh có thể quay về với em một chút không?

- Bận!

- ...
--------------------------------------------
" Thiên, lúc trước, là anh ôm em, bảo em đã có anh rồi, không cần phải sợ. Bây giờ, anh không còn bảo vệ em nữa rồi..."
--------------------------------------------
- Thiên, em bị sốt rồi. Anh có thể đến bệnh viện thăm em không?

- Không rảnh

- ...
--------------------------------------------
- Thiên, em ra viện rồi. Anh có thể đến đón em không?

- Không có chân à? 

- Em tự về vậy ...

--------------------------------------------
"Thiên, nếu anh biết em thật lòng thương anh, nếu anh biết bí mật đó, liệu ... anh có yêu em không? "
--------------------------------------------
- Thiên, anh về rồi!

- Ừ!

- Anh có đói không? Có mệt không? Có khát không? Có khó chịu ở đâu không? Có...

- Đủ rồi, cô nói nhiều như vậy từ lúc nào?

- Em ... em chỉ là lo lắng cho anh..

- Không cần cô lo lắng! Tôi có thể tự lo được!

- Vâng ....
--------------------------------------------
- Thiên, anh có rảnh ... kh .. ô.. ng Thiên....

Trước mắt cô là 2 con người quấn quít lấy nhau, không một kẻ hở

- Ai cho cô vào đây? 

- Em ... em chỉ là tưởng anh đang đọc sách trong thư phòng, chỉ muốn hỏi anh có khát không?

- Thật mất hứng. Cút xuống nhà kho cho tôi. Không có lệnh của tôi cô không được rời khỏi nhà kho nửa bước!

- Em.. em biết rồi!
--------------------------------------------
Cô đã ở nhà kho ba ngày rồi, ba ngày, anh không màng tới xem cô ra sao ...?

Anh thực sự ghét cô vậy sao ?

- Thiên! Cuối cùng anh cũng đến rồi!

- Thứ đàn bà ghê tởm như cô, không xứng để tôi yêu! Vì cô, mà anh trai tôi phải chết, ba mẹ tôi cũng theo đó mà qua đời ...

- Đúng ... là lỗi của em ... Ưm... anh cho em uống gì vậy?

- Tiện ti như cô, chắc không còn trong trắng đâu nhỉ? Để anh ta chơi chết cô. 

- Không .. không Thiên à. Em không muốn mà. Thiên, đừng bỏ em lại đây mà. Em sợ lắm. Thiên, em nóng ... nóng quá.

- Cô em đừng lo, anh đây sẽ chăm sóc tốt cho cô mà.

- Không, anh tránh xa tôi ra. Không!!!

" Thiên, không ai ở đây cả, em sợ lắm. Em không thích bóng tối, có nhiều chuột ở đây lắm. Em lạnh quá... Thiên. Thiên, ... anh đâu rồi? Đến đón em đi.. Thiên, em không chịu nổi nữa, Thiên..."
--------------------------------------------
- Thiếu gia, phu phân ngất ở nhà kho, phát bệnh rồi, nặng lắm! Không chịu ăn uống gì cả, phu nhân nói ... phu nhân sẽ rời khỏi đây, chỉ mong có thể gặp ngài một lần cuối!

- ...Bà quay về nói cô ta, muốn gặp thì đến thư phòng, tôi không rảnh! À, bảo cô ta khi nào khỏe thì đến, tôi không muốn phải nói chuyện với hàng triệu vi khuẩn.

- Vâng !
--------------------------------------------
Lãnh Thiên Di, tựa như một đóa hoa kiêu sa lộng lẫy, nảy nở giữa tuyết, làm người ta có một cảm giác muốn che chở, nhưng lại sợ bản thân thấp kém, tựa như không thể nào chạm tới nổi.
Nhưng, con người đang đứng trước mặt Mạc Thiên đây không còn là Lãnh Thiên Di của ngày trước nữa, giờ đây cô tựa như trở thành cái xác không hồn.

- Thiên... cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi!

- ... 

- Những ngày qua, em đã suy nghĩ rất nhiều. Dường như ...sự tồn tại của em ở đây khiến anh rất chán ghét. Phải không? Vậy... khi em đi rồi, em hy vọng anh sẽ vui thêm một chút. 

- Xong chưa ?

- À , anh nhớ bảo đầu bếp, nấu ăn đừng cho quá nhiều đồ cay, dạ dày anh không tốt. Khi pha trà, phải pha bằng nước ấm, đừng nóng quá, cũng không được lạnh quá !

Cô chợt nhận ra bản thân đã vô thức làm anh chau mày , nên đành nở nụ cười gượng ngạo trên môi

- ... Còn gì nữa không?

- Hì hì ...không! 

- Có phải chưa hết bệnh ? Làm gì mà cười như con ngốc thế ?

- Không có . Chỉ là ... đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em mà không hề tức giận. Em vui lắm! 

Cô nở nụ cười ngây ngô hệt như được cho kẹo. Một đứa trẻ hồn nhiên , tinh nghịch .

- Còn chuyện gì nữa không? Hết rồi thì đi đi!

Cô bất lực nhìn anh, vội quay lưng đi. Cô cười, cô đang cười, nhưng sao lại có những giọt nước mặn đắng thế này...
--------------------------------------------
- Dì à, phiền dì đặt chiếc hộp này lên bàn làm việc của anh ấy giúp con .Con phải đi rồi! 

- Được được, con cứ đi đi.  Nhớ cẩn thận,  giữ gìn sức khỏe thật tốt. 

- Con biết rồi. Trong nhà này, chỉ có dì thương con nhất! Chỉ sợ, sau này con sẽ không có thời gian quay lại đây đâu.

- Đi cũng tốt. Đi luôn cũng tốt! Đừng quay về , đừng tự làm khổ bản thân !

Cô mỉm cười thật ngọt

Khi xe khuất rồi, quản gia mới chịu vào nhà. Có lẽ, bà đã đặt không ít tình cảm lên người đứa cháu nuôi này .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro