Đoản ngọt - Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt hắn, cô là người vợ chỉ cần có tiền là được.

Trong mắt cô, hắn là tình yêu mà cả đời này cũng chẳng có cơ hội chạm vào.

Hắn đối với cô rất tốt, ít nhất là về mặt vật chất. Chỉ cần là thứ mà cô muốn thì hắn sẵn sàng vung tiền ra dù cho đó là ngàn con số, bởi vì trong tên cô đã được gắn thêm cái danh Hà phu nhân.

Hắn đã từng nhận nhầm cô là mối tình đầu của hắn, đó cũng là lý do cho cuộc hôn nhân này. Khi sự thật phơi bày, cô chỉ là có dung mạo giống cô ấy và tình cảm của hắn trước kia dành cho cô cũng thu lại trở về với một chữ tiền.

Cô biết, hắn không chia tay với cô bởi vì từ dung mạo của cô có thể khiến hắn nhớ về người con gái ấy, chính cô cũng cần có tiền của hắn để chữa bệnh cho em trai.

Vây nên bây giờ, trước mặt hắn, cô chính là kẻ lợi dụng khuôn mặt này để lừa dối và chuộc lợi cho bản thân.

(.)

"Ông xã, anh về rồi à?"

Cô chạy lại vòng tay ra ôm hắn ừ đằng sau. Vùi mặt vào tấm lưng rộng của hắn, thương thoảng có hương nước hoa rất nồng. Là của phụ nữ.

"Ừ."

Hắn thong thả cởi áo khoác ra đưa cho cô. Cô cũng cầm lấy rồi đem treo lên móc.

"Hôm nay không phải anh nói sẽ qua đêm ở nhà thư kí Vương sao?"

"Chán rồi, tối nay em bồi tôi đi, ngày mai muốn mua gì thì thoải mái."

"Ok!"

Cô nháy mắt cười tinh nghịch với hắn, cũng nhanh chóng leo lên giường chờ đợi.

Hoan ái vợ chồng được cân đo bằng vật chất, chồng xem mình chẳng khác nào gái bán hoa ngoài đường, mỗi đêm ngả giá. Chua chát thật, nhưng đó là số phận của Trương Mộc Hân cô.

(.)

Hôm nay, trời xanh mây trắng, từng cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua cửa sổ. Cô ngồi bên cạnh, tay cầm cuốn sách nhưng mắt lại nhìn xuống dưới sân nhà.

Hôm nay cô ấy về.

"Em không khó chịu thì để Tuyết Nhi ở đây được chứ?"

"Aiza, được mà được mà. Đây là nhà của ông xã chứ đâu phải nhà của em."

Mộc Hân, cô nói cô không buồn mà. Vậy tại sao lại phải trốn trong phòng mà khóc cả đêm thế?

Hà Thất Lăng, làm bà xã của anh sao lại đau khổ đến vậy?

Là báo ứng khi đã ngu ngốc yêu anh sao?

(.)

"Tối nay anh ra ngoài ngủ nhé?"

"Hả, sao vậy ông xã? "

Cô lắc lắc tay của hắn để hỏi cho ra lẽ. Tại sao tự nhiên lại ra ngoài? Không phải là chán thư kí Vương rồi sao?

"Không nỡ à?"

Hà Thất Lăng mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô.

"Đúng đó, ông xã không ngủ cùng thì thu nhập kiếm thêm tháng này của em phải tính làm sao đây?"

Nụ cười trên môi của hắn đột nhiên ngưng hẳn. Hắn buông tay ra xoay người về lại phía gương tiếp tục sửa soạn.

"Vậy có phải chỉ cần tôi vẫn cho em tiền thì em sẽ để tôi tự do với Tuyết Nhi ?"

"Ông xã, anh thật thông minh! Đừng nói là Tuyết Nhi, ông xã yêu ai ông cũng được, chỉ cần em không lỗ vốn."

Cô nháy mắt cười hì hì, cười một cách vô tâm, vô phế nhất rồi ôm lấy hắn từ đằng sau như mọi lần.

"Được, thuận theo ý em! Ngày mai Tuyết Nhi sẽ dọn đến đây. "

Hắn nói rồi lạnh lùng giật tay cô ra khỏi người mình, bỏ ra ngoài.

Hắn sẽ không bao giờ biết được nước mắt của một con đàn bà ham tiền là như thế nào đâu.

(.)

Tuyết Nhi dọn đến rồi.

Vào một ngày chủ nhật, trời đầy nắng và gió, Tuyết Nhi đã dọn đến nhà của cô và hắn rồi.

Hôm nay, Tuyết Nhi với gương mặt vô cùng đáng thương đứng đối mặt cô.

"Chắc cô cũng biết, Thất Lăng yêu là tôi. Tôi... Tôi cũng rất yêu anh ấy."

Cô nhìn cô ta, nhìn thẳng vài Tuyết Nhi đáng thương trước mặt. Yêu sao? Nếu cô yêu anh ấy thì tại sao phải rời bỏ anh ấy? Tại sao phải để anh ấy đau khổ lấy một người giống cô về làm vợ?

Ngọn lửa tức giận trong cô bùng lên. Cô thật muốn kéo cô ta ra để nói rõ một lần nhưng... Cô không thể.

"Tôi nhất định sẽ rời đi."

"Thật sao?"

Cô ta nhưng không tin vào những lời mình vừa nghe, mừng rỡ hỏi lại.

"Đúng vậy. Cô yên tâm, tôi sẽ rời đi."

"Cảm ơn cô. Cảm ơn cô."

Tuyết Nhi vui vẻ trở lại, chạy đi tìm chồng của cô.

Cô ta, quả thật gương mặt có rất nhiều điểm giống với cô. Nhìn cô ta cười đùa vui vẻ cô cũng như thấy chính mình đang thực sự vui vẻ vậy.

(.)

Hôm nay bầu trời không còn xanh nữa. Mây xám xịt kéo đến cùng trận mưa xối xả.

Hôm nay, em trai cô mất.

Người thân duy nhất của cô đã không còn nữa rồi. Sợi dây níu giữ cô ở bên cạnh Thất Lăng cũng đã đứt mất rồi.

Tiền của hắn, cô đã không còn cần nữa. Vậy thì cô còn duy trì cuộc hôn nhân này để làm gì đây?

Hôm nay trời mưa lớn.

Hôm nay cũng là sinh nhật của hắn.

"Ông xã, hôm nay em có một món quá bất ngờ dành cho anh đây."

Cô tươi cười vòng tay qua cổ ôm lấy hắn. Hắn cũng mặc kệ cô bám lấy, vòng tay qua eo cô ôm lại.

"Được, tôi đợi. "

Tối hôm đó Tuyết Nhi cầm lấy quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho hắn tươi cười đem đến trước mặt hắn vui vẻ khoe.

"Thất Lăng, anh xem đây là gì này. "

"Thất Lăng, cuối cùng thì chúng ta....Thất... Thất Lăng... "

" Tránh ra "

Hắn đẩy ngã Tuyết Nhi, vội vàng lao ra khỏi cửa.

(.)

" TRƯƠNG MỘC HÂN."

"Ông xã, sao anh lại ở đây? Nhận được quà của em rồi sao? "

Cô nhìn vào tay hắn, Hà Thất Lăng nắm chặt làm cho đơn ly hôn bị vò nhàu.

"Em biết ông xã không yêu em nên... Chúng ta ly hôn rồi. Yên tâm đi, em sẽ không làm phiền hay gây khó dễ đâu."

Cô tay nắm chặt lấy vali, mguwong mặt nở một nụ cười tặng cho anh

"Ly hôn? "

"Đúng vậy nha, chỉ cần ông xã ký vào, là em lập tức đi ngay. "

Đúng vậy, sau khi ký vào thì cả cô và hắn sẽ tự do, hắn có thể danh chính ngôn thuận ở bên người mình yêu, cô cũng không phải nhìn thấy cảnh chồng mình đi yêu thương người khác.

Cô xoay lưng chuẩn bị đi thì ngay lập tức có một lực túm chặt lấy cô tay cô giữ lại.

"Ông xã, anh sao vậy? Anh đang làm em đau..."

" Em nhắc đến một chữ đi nữa có tin tôi sẽ đánh chết em không?"

Hắn quát lên, tay nắm lấy cô tay cô xiết chặt hơn.

Cô không biết hắn đang bị gì nữa nên đành mỉm cười, giả ngốc giả cười, xoa dịu hắn.

" Ông xã, không phải là anh muốn em đi để có thể được ở cạnh Tuyết Nhi hay sao?

Chát

"Em đã tỉnh chưa?"

Hắn đưa tay chạm vào gương mặt mình vừa nhẫn tâm tát tay xong. Vuốt ve nó như muốn xoa dịu.

"Xin em tỉnh táo lại đi, nhìn vào tôi này. Tôi là chồng em nhưng tại sao em có thể tặng tôi cho người phụ nữ khác như vậy? Là em giả vờ không đau hay là em thật sự xem tôi là một quân cờ để cho em chuộc lợi? Em nói đi!"

Bị Hà Thất Lăng gặng hỏi, nước mắt của cô bỗng trực trào ra. Cô rút tay lại, lùi ra xa cach hắn hai bước chân mệt mỏi nói :

"Em mệt rồi, ông xã à. Em cũng không muốn đóng kịch nữa. Em trai của em mất rồi, em không còn cần tiền của anh nữa đau, cũng không còn lý do gì để ở đây nữa. Em biết, anh cưới em là vì ngộ nhận, em chỉ là cái bóng thôi. Nếu cô gái anh yêu trở về rồi thì chúng ta cũng nên ly hôn đi. Em không đau mà anh cũng được vui vẻ!"

Trương Mộc Hân nói xong những điều muốn nói rồi cũng xoay người rời đi.

Hắn lại một lần nữa nắm lấy tay cô giữ lại, ôm chặt cô vào lòng mà thì thầm.

"Đồ ngốc này, em có biết em chính là sự ngộ nhận mà tôi cảm thấy hạnh phúc không? Nếu tôi yêu Tuyết Nhi thì khi cô ấy trở về tôi đã không tiếp tục hôn nhân với em rồi, tại sao em không nghĩ cô ta là quân cờ để tôi khiến em phải lột xuống chiếc mặt nạ vô tâm. Tôi lạnh nhạt vì sao em không buồn, tôi đi cùng phụ nữ khác vì sao em không tức giận, tôi tổn thương em mà em cũng chưa từng khóc? Lòng của em là sắt đá hay tại cách tôi yêu em là sai rồi?

Trương Mộc Hân nằm trong lòng hắn, nghe thấy những lời hắn nói cô ngạc nhiên .

"Anh...yêu em sao?"

"Phải, tôi yêu em. Trương Mộc Hân, tôi chính là đã yêu em nhiều lắm rồi."

Cô ôm lấy hắn khóc nấc lên.

Hắn và cô yêu nhau. Hắn yêu cô sai cách, còn cô cũng không hiểu rõ bộ dạng của tình yêu.

Đến hôm nay, khi nhìn rõ mọi chuyện thì hai người đã bỏ qua một khoảng thời gian thật dài, thật đáng tiếc, thật đau lòng, mà cô đã sợ lắm cảm giác lạnh lẽo đau lòng này rồi.

"Ông xã...em cũng yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro