Vương Thiên An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi. Có một vật mà phu nhân muốn đưa cho ngài, nhưng đợi mãi mà không thấy ngài về, nên đành đặt ở phòng phu nhân rồi !

- Tôi biết rồi!

Mạc Thiên từng bước tiến đến căn phòng ở cuối dãy hành lang. Lồng ngực không hiểu sao lại hồi hộp đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Vươn tay mở cánh cửa, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra, tưởng như những cánh hoa nhè nhẹ ôm lấy cơ thể cường tráng.

Anh từng đến đây, nhưng ít nhất, cũng đã tự tưởng tượng ra bối cảnh của căn phòng này biết bao nhiêu lần. Căn phòng nhỏ đã được chủ nhân nó dọn đi sạch sẽ, chẳng còn chút dấu vết nào.

Trống rỗng, giống như tâm trạng của anh hiện giờ vậy.

"Cô ta .... quả thực đã đi rồi! "

Vô thức bước vào phòng nhìn vào khoảng không, kỷ niệm cứ thế ùa về trong tâm trí.
Nhớ đến cô với ngữ điệu dịu dàng khi nói chuyện, nhớ đến môi cô nở cười ngọt ngào , trong sáng. Nhớ cả những lúc cô bị anh hành hạ tàn nhẫn nhưng vẫn can tâm chịu đựng ...

Đã cùng nhau có cả những kỷ niệm vui buồn như thế, vậy mà cô ra đi, chẳng một lời trách móc. Cô là ngây ngốc vậy sao ?

Thả mình xuống chiếc giường gỗ cứng làm lưng có chút đau. Nhìn sang bên cạnh , anh mới để ý có một chiếc hộp nhỏ. Tò mò mở ra xem, chỉ có một chiếc nhẫn nhìn quen lắm nhưng bản thân anh lại chẳng nhớ ra đã gặp nó ở đâu và khi nào . Cạnh nó là một lá thư.

Tờ giấy mỏng gấp làm bốn gọn gàng tỉ mỉ, bên trong là nét chữ viết tay quen thuộc:

"Gửi anh, người em yêu.

Thật ra, em rời khỏi anh không phải vì em không chịu nổi sự hành hạ của anh, cũng không phải vì em hết yêu anh. Mà là vì ... em muốn giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Em muốn làm người xa lạ, bởi nếu như chúng ta tình cờ gặp nhau dưới góc phố nào đó, em có thể thoải mái mà mỉm cười với anh. Còn hơn là làm vị hôn thê, nhưng muốn nhìn anh cười, cũng rất khó.

Này chàng trai , em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé?

Trong đời anh, đã bao giờ gặp cô bé tên Vương Thiên An chưa? Em thì gặp rồi đấy ! Cô bé đó đã nói với em rằng, cô ấy rất thích anh. Thích anh từ khi lên bảy tuổi và theo đó thích anh cho đến năm hai mươi bảy tuổi. Anh có nhớ cô ấy không?

Vào năm sinh nhật bảy tuổi , Thiên An bị nhốt trong một căn phòng tối, rất là tối, rất đáng sợ. Đêm đó, trời mưa rất to, sấm rất lớn. Chỉ có một mình cô bé trong căn phòng đó, cô sợ hãi, kêu cứu, nhưng không ai nghe thấy . Và rồi anh đã xuất hiện , cứu cô bé ra khỏi nơi tối tăm đó .

Vương Thiên An và Lãnh Thiên Di . Hai người đó là một và chính là em đây !

Em đã thay tên từ cái năm lên bảy đó. Mẹ em tái hôn , từ họ Vương em chuyển sang họ Lãnh , từ cái tên Thiên An mà ba em nâng niu dành tặng em đổi sang làm Thiên Di .

Em không hại Mạc Thần, anh ấy tốt với em như vậy em nỡ hại anh ấy sao ? Là Lãnh Thiên Vân . Là con bé cùng mẹ khác cha với em . Là đứa con gái mà ba mẹ em cưng chiều nhất .

Mạc Thiên thân phận của em là giả, nhưng tình cảm của em đối với anh là thật và chắc chắn là thật !

Em luôn đứng phía cuối con đường để nhìn ngắm anh hạnh phúc . Tạm biệt anh nhé ! ''

Những giọt nước mắt nhỏ dài, rơi làm nhòe đi dòng chữ nghiêng nghiêng.

- Đã bao lâu rồi... anh không rơi lệ ? Anh đã tìm kiếm em bao lâu rồi ... cuối cùng, em lại ở ngay bên cạnh anh . An , là anh có lỗi với em !

(.)

- Thiên An cũng được , Thiên Di cũng được . Rốt cuộc thì em đang ở đâu ?

- ....

(.)

- Em phải đợi anh. Nhất định phải đợi anh tìm ra em, đợi anh bù đắp cho em.

- ....

(.)

- Anh đã tìm em nhưng không thấy . Em đang ở đâu ?

- ....

(.)

Tựa lưng trên chiếc giường gỗ trong căn phòng nhỏ của em, trái tim anh nặng trĩu. Tất cả những đồ vật trong phòng , tất cả đều mang mùi hương của cô , hình bóng của cô . Nhưng, cô không còn ở đây nữa rồi.

- Hôm nay trời lại đổ mưa, em à, hệt như lần đầu mình gặp nhau.

Quanh co một lúc , anh đứng dậy và đi dạo trên những con phố cô thường qua lại , ngắm những thứ đồ cô từng ngắm, chỉ mong tìm lại được một chút hình bóng của cô .

Lơ đễnh nhìn vạn vật, cuối cùng, anh cũng bắt gặp một ánh mắt, một nụ cười, một bóng hình giống hệt cô. Có phải anh đang mơ?

Không phải là mơ?

Bên kia đường thật sự là cô . Đúng là cô . Cô đang dạo bước , trên tay còn xách thêm túi đồ , cô lại chuẩn bị làm bữa tối đúng không ?

'' Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, An !''

Không nghĩ ngợi gì , anh lao sang đường nơi người con gái đang đứng đón lấy bó hồng nhung từ tay cô bán hàng .

- Không, Thiên, tránh ra!

Cô vừa làm gì vậy ? Cô vừa đẩy anh? Tại sao hoa hồng lại nát ? Tại sao túi đồ của cô lại văng vãi ? Tại sao cô lại nằm dưới lòng đường ? Tại sao toàn thân cô lại chảy máu ?

- Em... Em tỉnh lại đi... An.. tôi chỉ mới vừa gặp lại em thôi mà. Em đừng có ngủ như thế chứ !

Anh đưa tay ôm trọn cô vào lòng, sợ nếu như thả ra sẽ có người cướp mất cô đi . Bó hồng nhung bị người qua kẻ lại xéo nát trên mặt đường . Một vài cánh lại rơi xuống chiếc váy trắng thuần khiết bị vấn máu kia .

- Thiên .... anh không .... sao .... tốt quá rồi !

Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt gầy guộc của anh . Có phải là anh mất ngủ không ? Có phải do anh ăn uống không đủ chất dinh dưỡng không ?

Cái gì thế này , người ta chăm sóc anh không tốt sao ?

- Vương Thiên An , nói với tôi là em đang dọa tôi đi !

Anh cầm tay cô, lay lay thân thể nhỏ bé của cô . Đừng như vậy mà , anh có biết cô đau lắm không!

- Thiên ... em mệt rồi ... em đi ngủ nhé!

- Không, tôi chưa cho phép em ngủ. Em mau tỉnh dậy cho tôi !

Anh lớn tiếng mắng cô để rồi dư âm chỉ còn là tiếng hét đau đớn của anh , nó như xé tan màn mưa lạnh lẽo. Thời gian cũng vì thế mà như ngưng đọng tại giây phút đó.

Hối hận hay không thì đều là muộn màng !

--------------------------------------------

'' Anh à, anh có bao giờ yêu em không ? Có bao giờ anh yêu Vương Thiên An và có bao giờ anh yêu Lãnh Thiên Di không ? Đừng trả lời ngay ...vì em sợ lắm ! ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro