Em là ánh sao hi vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại cà phê đắng à."

"…"

"Hình như khi người ta buồn, cà phê thường không đắng."

Lại một lần nữa, tui thấy anh đứng ngoài ban công nhâm nhi cà phê đắng.

Lại một lần nữa, tui thấy lòng người đắng hơn tách cà phê.

Con trai khi buồn thường làm gì? Riêng với anh, mỗi lần có tâm sự, anh đều nhấp cà phê một mình ở ban công. Lặng thinh, không nói. Lòng người lắm phiền lo, cà phê cũng dần trở nên vô vị.

"Rót sang em một ít được không?"

"Không ngon, đừng uống"

"Không xin cà phê. Xin một ít nỗi buồn của anh thôi."

"…"

Hay chúng ta đếm sao đi. Người ta nói mỗi ngôi sao là một niềm hy vọng. Nó sẽ mang bớt nỗi buồn của anh.

Anh nhìn xa xăm về phía bóng tối. Bầu trời đêm ấy đen như mực, không bóng dáng một tia hy vọng nhỏ nhoi.

> *Trời không sao, trời buồn thăm thẳm.*
> *Người không hy vọng, ưu phiền mãi không nguôi.*

"Trời đêm nay cũng buồn giống anh vậy. Không ánh sáng, tối tăm vô vị."

Thật ra không phải trời buồn, mà lòng người không vui nên trời chẳng thể sáng. Thật ra, không phải cà phê vô vị, mà là lòng người đắng hơn cả vị cà phê. Lạ thật đấy. Khi buồn, người ta thường tô thêm những gam màu buồn vào cuộc sống thay vì tìm đến những mảng màu vui hơn.

Làm gì có đêm nào đen mãi đâu. Rồi trời cũng sáng, cũng trả về con người thứ ánh sáng xinh đẹp của cuộc sống này. Ưu buồn, phiền lo cũng thế, cũng đi qua như màn đêm để trả về lòng người sự bình yên.

"Trời không hẳn buồn đâu. Bên này còn một ngôi sao chưa tắt này."

Đúng thật là vẫn còn một ngôi sao. Một ngôi sao nhỏ, vừa đủ mang đi một ít nỗi buồn trong lòng ai đó. Một ít ánh sáng lúc này thôi cũng đủ rồi, đủ để con người ta hy vọng vượt qua những u buồn, tối tăm giữa xung quanh mọi thứ đều một màu đen tĩnh lặng.

"Không sao, vẫn còn một ngôi sao, mang một ít nỗi buồn cũng được."

Đêm vẫn đen. Người nhìn về đêm đen, chỉ toàn nhìn thấy sự đen tối. Người tìm những vì sao, sẽ nhìn thấy ánh sáng giữa màn đêm.

Giữa bầu trời đen và rộng, có một ngôi sao nhỏ nhoi đang le lói. Giữa không gian vô tình vô vị, có một thứ yêu thương ấm áp, ngọt ngào.

Anh nhìn ngôi sao, khẽ mỉm cười. Trong đôi mắt ấy, dường như nỗi buồn đã phần nào vơi bớt. Nhấp một ngụm cà phê, anh chau mày, nhìn sang cái con người đã kiên nhẫn giúp anh tìm thấy vì sao ấy.

"Cà phê này, đắng rồi..."

-----------------------------
Nguồn:

#HelloPi

#vlmn_tamsu

#fb: Hello Pi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro