Yêu Anh Là Đúng Hay Sai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đoản_Yêu Anh Là Đúng Hay Sai]...#2...
Một ngày không được ăn uống người cô mệt lả đi nằm giường ngủ đến cả bệnh, hôm sau mọi người làm việc bình thường nhưng không thấy cô đâu dì Tư định lên phòng tìm cô thì thấy Thiên và ả đi xuống Thiên thấy bà ấy vội vàng khó hiểu.
-Dì đi đâu? Còn không lo làm việc.
-Tôi ...[à cô ta đâu rồi ]. Dì Tư chưa nói hết câu thì Thiên chen ngang nói.
-Con hầu bãi rác đâu rồi bảo cô ta pha cho tôi và Cảnh Thiên 2ly cafe.
Ả ta tiếp lời Thiên.
-Dạ thiếu gia từ hôm qua nhốt cô ấy trong phòng đến giờ chưa thấy ra tôi đang lên xem ạ, Vân tiểu thư lát tôi pha được không?
Dì Tư hốt hoảng trả lời Thiên và ả.
-Được rồi bà đi đi.
Thiên lạnh lùng đáp rồi đi ra sofa ngồi cùng ả.
-Tuyết Mai ơi con có trong phòng không? Dì vào nhé.
Dì Tư đứng ngoài gọi nhưng không thấy cô trả lời nên đã đẩy cửa đi vào.
Trên chiếc giường cô nằm đó không cử động da tái nhợt người nóng ran dì Tư hốt hoảng chạy xuống nhà gọi Thiên.
-Thiếu gia mau gọi bác sĩ Tuyết Mai ốm nặng rồi.
Thiên nghe dì Tư gọi cũng không để ý nhìn bà vẫn ôm hôn ả trên ghế nhàn nhạt đáp.
-Gọi đi đừng để cô ta chết.
-Vâng, thiếu gia.
Ả nghe anh nói không được để cô ta chết ả rất khó chịu buông Thiên ra.
-Em sao vậy?
-Anh đang lo cho con nhỏ đó.
-Em ghen à.
-Vấỵ sao anh lại sợ cô ta chết.
-Con nhỏ đó chết rồi ai phục vụ em cho em chút giận hả. Được rồi em yêu lại đây.
-Anh thật không có yêu cô ta.
-Phải .
-Em làm gì cô ta cũng được chứ.
-ừ.mà em về trước đi hôm nay anh bận chút việc.
Sau khi ả ta về thì bạc sĩ cũng vừa khám cho cô xong.
-cô ta sao rồi bác sĩ....
Anh lạnh lùng hỏi..
-Cảnh thiếu cô ấy không sao rồi nghỉ ngơi ăn uống là được cô ấy bị suy nhược cơ thể thôi..
Bác sĩ rời đi Thiên bước vào phòng cô nhìn cô nằm đó trong lòng Thiên cảm thấy rất khó chịu lo lắng cho cô nhưng Thiên không biết đó là gì, nhìn cô lúc này cô dần dần mở mắt ra thấy Thiên đứng đấy cô gắng sức dậy nhưng không được cô rất mệt.
-thiếu gia em xin lỗi làm anh lo.
Thiên giật mình bởi lời nói của cô..
-Tôi không lo cho cô, cô là do tôi cứu về cô sống hay chết do tôi quyết định..
Thiên nói rồi bỏ đi cô nằm đấy nước mắt cô rơi hơn 1tháng bên anh cô đã yêu anh mất rồi dù bị hành hạ đến đâu cô cũng không hận anh vì cô yêu anh.
Cả ngày hôm đấy cô được nghỉ ngơi đêm đến cô chuẩn bị đi tắm đi tắm xong vừa bước ra khỏi nhà tắm thì thấy Thiên từ cửa bước vào làm cô giật mình Thiên nhìn chằm chằm mắt không rời khỏi thân thể cô lúc này trên người cô chỉ cuốn một chiếc khăn từ ngực xuống làm cô sợ hãi đứng yên một chỗ lắp bắp nói..
-thiếu ...thiếu gia anh...anh vào đây làm gì.
_Tôi vào phải hỏi cô sao.
Thiên miệng nói nhưng Thiên bắt đầu cảm thấy cái gì đó không ổn thân dưới anh bắt đầu thấy khó chịu nóng lan ra,Thiên không kiềm chế được lao vào cô đẩy cô vào tường bỏ chiếc khăn đang cuốn trên người cô ra cô sợ hét lên.
-thiếu gia anh muốn làm gì đừng mà .........
-cô đang quyến rũ tôi sao? Thật đẹp.
-đừng mà thiếu gia em ...
Nói chưa xong môi cô đã bị môi Thiên giữ lại Thiên hôn cô đầu lưỡi Thiên tách miệng cô ra Thiên hút hết bao mật ngọt trong miệng cô, cô sợ người run rẩy nước mắt cô rơi Thiên vẫn hôn cô cho đến khi cô như không còn thở được nữa mới buông Thiên kéo cô đấy xuống giường cô nằm đấy.
-thiếu gia xin anh đừng ......
Thiên không quan tâm đến lời van xin của cô Thiên tháo từng thứ vướng víu trên người rồi nằm đè lên cô thân thể cô trắng hồng bầu ngực căng tròn làm Thiên thêm phấn khích Thiên 2tay nhào nặn không biết bao hình thù môi Thiên giữ lấy môi cô dần dần dần xuống cổ rồi trước nụ hoa của cô trong đầu Thiên lúc này chỉ nghĩ "cả cơ thể cô đều là của anh ngoài anh ra không được ai chạm vào ".
-...a...ưm ...Thiên xin anh đừng.
Cô rên rỉ nói cầu xin anh.
-ngoan không đau đâu.
Thiên an ủi cô rồi cầm lấy cậu nhỏ mình đi vào nơi bí mật của cô.
-...đừng mà ...xin anh.
Nước mắt cô rơi đau lắm nó thật sự rất đau.
-lần đầu phải không?
-ừ ...
-thả lỏng đi sẽ hết thôi.
Thiên chậm dần rồi nhanh dần đi vào cô nắm chặt ga giường nước mắt rơi anh hôn cô hôn lên những giót nước mắt của cô.
-Em là của tôi ngoài tôi ra không được ai động đến.
Lời anh nói ra làm cô thấy hạnh phúc sen chút đau đớn. Sau cuộc ân ái cô nằm trọn trong vòng tay anh.
Hôm sau thức dậy người cô mệt mỏi chân tay rã rời nhìn sang bên cạnh thấy anh nằm đấy lúc anh ngủ thật đẹp làm cô mê mẩn.Thiên mở mắt thấy cô nhìn anh, Thiên vội dậy mặc lại quần aó.
-cô đừng nghĩ ngủ với tôi rồi tôi sẽ yêu cô, cô sẽ thành Cảnh phu nhân không bao giờ có chuyện đấy đâu.
Thiên nói rồi bộ đi, cô nghe lời anh vừa nói tim cô như vỡ vụn lòng đau đớn nước mắt cô rơi cô khóc vì sự ngu ngốc của mình...
# còn
(Lần đầu viết H không hay đừng ném đá em).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro