cưới trước yêu sau_1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vì muốn làm vừa lòng ba mẹ mà cưới cô,cô Vì muốn có tiền phẫu thuật cho mẹ mới kết hôn với anh.

Giữa hai người có một giao dịch,chỉ cần hết 3 năm cô có thể rời khỏi anh. Cô và anh nước sông không phạm nước giếng, từ chỗ không có chút tình cảm nào dần dần quen với sự hiện diện của đối phương.

Chỉ còn 2 tháng là hợp đồng kết thúc. Hơn 2 năm qua anh đối với cô hết mực nuông chiều. Cô muốn gì anh đều cho cô nhưng...nói không động lòng là nói dối. Chỉ là Hạ Đình Đình không dám nói ra, cô sợ nói ra rồi cô sẽ không còn được ở cạnh anh nữa.

_____________________________

"Đình Đình,em đang làm gì? "

Trần Nhuận Phong vừa từ công ty về, đập mắt anh chính là cô đang ngồi chúi mặt vào máy tính,miệng thì cười không ngớt. Anh từ phía sau đi tới, im lặng đứng nhìn vào màn hình máy tính anh mới biết là cô đang nhắn tin với ai đó.

"Á..em...em...đang nói chuyện với bạn"

Hạ Đình Đình giật mình quay lại nhìn anh lắp bắp trả lời.

"Nam hay nữ?".

"Nữ"

"Nữ?em chắc chắn?"

Anh dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô,cô cũng nhìn anh cười cười
' cái vẻ mặt này rõ ràng đã biết rồi còn hỏi'.

"Ông xã em biết sai rồi đừng giận nhé có được không? "

Cô nhìn anh vừa tỏ ra vô tội vừa dùng ủy khuất nói

"Hừ!"

Trần Nhuận Phong hừ một tiếng rồi quay người đi vào phòng thay đồ để lại mình cô ngơ ngác ngồi đó không hiểu gì.

'Cô chỉ là nói dối anh là cô nhắn tin cùng bạn nữ thôi có cần giận như vậy không? Thật là không hiểu nổi!. À mà khoan... '

Chợt nhớ ra gì đó cô quay lại nhìn màn hình máy tính đọc lại mấy dòng tin nhắn vừa nãy. Bây giờ cô biết vì sao anh lại nổi giận rồi, anh không thích cô nhắc đến hai từ "Ly Hôn". Nghĩ đến đây trên mặt Hạ Đình Đình thoáng hiện nét buồn.

__________________________

Tối hôm đó,anh không nói với cô câu nào. Ăn cơm xong liền bỏ ra ngoài, Hạ Đình Đình nhìn theo bóng lưng anh trong lòng ủy khuất không thôi. Cô cũng đâu có nói gì sai,2 tháng nữa là hợp đồng hết hạn không phải sao!.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm chớp vang lên không ngớt. Lúc lên 5 tuổi, Hạ Đình Đình tận mắt chứng kiến ba mình nằm giữa vũng máu dưới trời mưa. Cũng kể từ đó mỗi khi trời mưa cô đều trở nên sợ hãi. Hạ Đình Đình thu mình vào một góc tối trong phòng, nước không ngừng rơi xuống, miệng lẩm nhẩm gọi tên anh.

Lúc trước mỗi lần trời mưa anh đều ôm cô vào lòng, an ủi cô nhưng hôm nay anh không có nhà. Cùng lúc này cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra, Trần Nhuận Phong đi nhanh về phía cô ôm cô vào lòng. Hạ Đình Đình vừa nhìn thấy anh liền khóc lớn.

"Đình Đình ngoan,không sợ anh ở đây"

Hạ Đình Đình ôm lấy anh nước mắt dàn giụa. Không biết qua bao lâu cô đã ngủ thiếp đi trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng bế cô lên đặt xuống giữa, thấy cô đã ngủ say anh tính rời đi lại bị cô ôm lấy không chịu buông.

____________________________

Sáng hôm sau Hạ Đình Đình mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh. Cô nhìn đến không biết chán,nhẹ nhàng nhích lại gần anh. Hạ Đình Đình đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền nhanh chóng xuống giường, đi vào phòng tắm.

"Aaaa,Hạ Đình Đình mày tỉnh táo lại cho tao vừa rồi nếu mà anh ấy tỉnh dậy nhất định sẽ xấu hổ chết mất ".

Cô đứng trước gương không ngừng rủa chính bản thân mình quá không có tiền đồ. Trần Nhuận Phong sau khi cô đi anh liền mở mắt, thật ra lúc cô thức anh cũng đã thức rồi chỉ là muốn thử xem cô muốn làm gì?
Anh ngồi trên giường có chút thất thần.

Vừa rồi cô là muốn hôn anh sao?

Trần Nhuận Phong tự giễu bản thân tưởng quá nhiều, Hạ Đình Đình làm sao lại muốn hôn anh cơ chứ!

Anh xuống giường đi về phòng mình thay đồ rồi nhanh hơn rời nhà. Lúc Hạ Đình Đình đi xuống Dung a di nói anh đến công ty rồi trong lòng lại mạc danh cảm thấy thất vọng.

___________________________

Thời gian sau đó anh rất ít khi về nhà,Hạ Đình Đình ở nhà quá mức nhàm chán. Hôm nay cũng như mọi ngày,Đình Đình vừa dùng xong bữa sáng đang ngồi trong sân thưởng trà điện thoại đột nhiên reo lên.

Thời gian trôi rất nhanh,chỉ còn một tuần là hạn hợp đồng kết thúc. Đầu tuần trước cô nhận được thông báo trúng tuyển của trường Đại học danh tiếng USN. Không hiểu sao cô lại có chút không nỡ đi. Đang ngồi suy nghĩ viển vông bỗng sau lưng một giọng nói dịu dàng truyền đến.

"Đang suy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?"

"A,mẹ sao mẹ lại đến đây? "

Hạ Đình Đình có chút hoảng hốt đứng lên, lễ phép rót nước cho bà.

"Đình Đình hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói với con "

"Với con?"

"Đình Đình chuyện của con và Nhuận Phong ta đã biết rồi, ta cũng biết tuần trước con đã nhận được giấy trúng tuyển. Con thật sự sẽ đi sao?"

"Con..."

Hạ Đình Đình nhìn bà không biết nói gì. Bà nắm lấy tay cô ôn tồn nói.

"Đình Đình ta biết trước đây con không có tình cảm với Phong Nhi nhưng 2 năm qua hai đứa sống cùng nhau không lẽ con lại không có chút tình cảm nào với nó sao?"

"Mẹ con...con...cứ cho là con có tình cảm với anh ấy đi,nhưng anh ấy chưa chắc đã thích con! Cả tháng nay anh ấy không có về nhà!"

"Đình Đình 2 năm trước lúc nó đồng ý cùng con kết hôn ta và ba rất bất ngờ. Rất nhiều lần ta dục nó kết hôn nó đều không đồng ý vậy mà hôm đó nhìn thấy ảnh của con nó lại không chút do dự nào mà lập tức đồng ý. Đình Đình nếu như Phong Nhi không yêu con,thì cho dù chúng ta có ép nó thế nào nó cũng sẽ không chịu!"

"Nhưng nếu anh ấy yêu con vì sao phải lập ra bản hợp đồng đó?"

"Con bé ngốc này, không có bản hợp đồng đó con như thế nào đồng ý cùng nó kết hôn! "

Hạ Đình Đình suy nghĩ một chút, quả thật là nếu không có cái hợp đồng cô khẳng định sẽ không kết hôn với anh.

"Đình Đình con có thể đừng đi có được không? Nếu con thật sự đi rồi...ta thật không dám tưởng tượng Phong Nhi sẽ như thế nào nữa! "

Nói đến đây bà thật không kìm được mà đã bắt đầu khóc. Hạ Đình Đình sợ nhất là người khác khóc trước mặt mình.

"Mẹ!mẹ đừng khóc nữa con...con sẽ suy nghĩ kỹ những điều mẹ vừa nói! "

Bà Trần lau nước mắt lấy đại một cái cớ rồi rời đi 'con trai à,ta chỉ có thể giúp con tới đây việc còn lại phải dựa vào con rồi '.

________________________________

Vài hôm sau cô đều ngồi suy nghĩ về vấn đề này, chỉ còn lại ngày hôm nay nhưng cái tên kia vẫn chưa bén mảng về nhà,thật là đau đầu.

Buổi tối Hạ Đình Đình chuẩn bị đi ngủ ,ngoài sân truyền đến tiếng động cơ xe cô lập tức chạy xuống. Trần Nhuận Phong uống có điểm nhiều đang dựa vào thành vào cửa. Hạ Đình Đình chạy lại đỡ lấy anh, đỡ được anh lên phòng cô chạy vào phòng tắm giặt một chiếc khăn ấm giúp anh lau người. Từ khi kết hôn đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống nhiều như vậy.

Đang muốn rời đi cánh tay lại bị anh nắm lấy kéo ngược lại, cô mất thăng bằng liền ngã vào người anh. Trần Nhuận Phong xoay người đặt cô dưới thân, Hạ Đình Đình bị dọa sợ muốn giãy giụa nhưng lại vị anh giữ chặt. Anh cúi xuống hôn cô,nhanh như chớp cạy ra hàm răng của cô. Hạ Đình Đình có giãy giụa nhưng đều vô ích.

"Đình Đình...đừng đi có được không? Ở lại bên anh có gì không tốt. Đình Đình... Đình Đình... "

Cả người Hạ Đình Đình cứng đờ,cô không giãy giụa để mặc anh làm càn. Trần Nhuận Phong hôn cô từ môi dần dần xuống xương quai xanh.....

____________________

Phi lễ chớ nhìn. Các nàng tự tưởng ta không biết vt H

____________________

Những ánh nắng đầu tiên chiếu vào Trần Nhuận Phong khẽ quay người ngồi dậy đưa tay đỡ lấy đầu.

Đêm qua anh nhớ anh cùng vài người bạn uống rượu, uống có điểm nhiều sau đó lái xe về nhà,sau đó hình như là cô đỡ anh lên phòng,sau đó... Sau đó...không nhớ nữa.

Anh xuống giường mặc lại quần áo, Hạ Đình Đình từ phòng tắm đi ra nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề,trong lòng mặc danh có chút thất vọng.

"Trần Nhuận Phong mới sáng sớm anh đã muốn đi đâu! "

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô bước chân anh khựng lại, không biết nên đối mặt với cô thế nào,anh không biết nói gì.

" anh...anh...công ty có việc anh phải...."

"Trần Nhuận Phong hôm nay là chủ nhật!!"

Anh nhìn cô không biết nên nói gì,chỉ đứng đó nhìn cô. Hạ Đình Đình trong lòng bắt đầu tức giận,tối hôm qua rõ ràng còn cùng cô...hôm nay lại trưng ra cái vẻ mặt đó còn không phải muốn chọc cô tức chế sao.

"Hợp đồng của chúng ta đã kết thúc từ ngày hôm qua rồi,Trần Nhuận Phong chúng ta nên kết thúc rồi !!"

Nghe cô nói như vậy trong nháy mắt,thế giới của anh như bị một thiên thạch đụng vào, vỡ vụn thành tro bụi.

Tất cả những ưu tư trong lòng như ngừng lại, dòng máu bỗng nhiên chảy ngược không ngừng va chạm vào trái tim đang nhỏ máu, cơn đau xông tán loạn khắp nơi trong thân thể, cơ hồ muốn xé vụn cả người anh ra...

Trái tim, đau đến chết lặng...

"Em yêu hắn tới vậy sao,muốn nhanh chóng kết thúc với tôi để đến bên hắn ta!!"

"Đây không phải điều anh muốn sao!"

Câu nói của cô như một mũi dao một lần nữa đâm thẳng vào tim anh,máu chảy đầm đìa,đau đến nghẹt thở. Anh nhìn cô không nói, Hạ Đình Đình cảm giác sắc mặt anh có chút không đúng.

"Đình Đình, tôi..."

Sắc mặt anh càng ngày càng trắng, mày liễu nhíu chặt. Hạ Đình Đình nhìn thấy anh như vậy liền chạy tới đỡ lấy anh.

"Làm sao vậy? Có phải dạ dày lại đau không? Em làm bữa sáng rồi anh xuống ăn sáng trước em đi lấy thuốc cho anh!"

Trần Nhuận Phong nhìn thấy trong mắt cô chứa đầy sự lo lắng,anh không kìm được mà đưa tay ôm chặt lấy cô.

"Đình Đình, đừng đi ở lại bên anh có được không!!? "

Hạ Đình Đình mỉm cười cô đưa tay đáp lại cái ôm của anh,dịu dàng nói.

"Tối hôm qua em bị anh ăn sạch ai,bây giờ em mà đi sau này còn gả được cho ai!"

Trần Nhuận Phong toàn thân chợt run lên,
Vừa dứt lời, không đợi cô rời đi thì trong ánh mắt lạnh lẽo của anh bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, giữ chặt lấy cái ót của cô hôn một nụ hôn sâu...

Một giây trước, bởi vì một câu nói của cô mà anh rơi xuống địa ngục, mà một giây sau lại được cứu về lại nhân gian...

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, cô dường như cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa anh mới lưu luyến rồi môi.

"Hạ Đình Đình hôm nay anh đã cho em cơ hội là em lựa chọn ở lại,nếu sau này en muốn rời khỏi anh...trừ phi Trần Nhuận Phong này chết còn không anh tuyệt đối không buông tay!"

Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn như âm hồn mới chui lên từ địa ngục trở về nhân gian.

Cô nhìn anh một lúc nhịn không được mag bật cười,sống với anh hai năm cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của anh như bây giờ. Nói thế nào nhỉ...nhìn anh nghiêm túc như vầy,rất dễ thương.

"Ông xã anh bắt đầu thích em từ khi nào? "Cô nhìn anh nghiêm túc hỏi

"Không nhỡ nữa cõ lẽ là...4 năm trước !"

"Lâu như vậy, không đúng lần đầu tiên em gặp anh hình như là ngày kết hôn của chúng ta! "

"Ngốc! Em còn nhớ,hơn 4 năm trước em từng cứu một người đàn ông không? "

Anh nhéo nhẹ má cô,giọng nói anh dịu dàng ấm áp đến lạ thường.

"4 năm trước... Có sao? Em nhớ ra rồi,anh ta bị người ta truy sát ngất xỉu trước cổng nhà em...!"

Nói được một nửa cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh,anh cũng đang nhìn cô ánh mắt anh tràn ngập ý cười.

"Người đàn ông đó không lẽ là anh?"

"Chính là anh"

Hạ Đình Đình không khỏi ngạc nhiên, cô không ngờ người đó lại là anh. Nói vậy anh yêu thầm cô 4 năm...thiên a...

"Ông xã anh lại yêu thầm bà xã anh 4 năm, sao trước đây anh không nói...!"

Đang nói dở cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó,liền cầm lấy tay anh kéo đi

"Trước tiên ăn sáng,thời gian còn dài chúng ta từ từ nói. Anh đấy,dạ dày không tốt còn đi uống rượu sau này không được uống nữa còn phải ăn uống đúng giờ...Thôi, dù sao thì sau này em cũng luôn ở bên cạnh anh mà."

Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản