4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7
"Di Di không ngoan, Di Di sẽ về nhà làm việc, Di Di về nhà làm việc để ôn chủ vui"

  Anh và Hạo kỳ đi tìm cô, lục tung cả bệnh viện nhưng không thấy cô, anh đành gọi người Đi tìm cô, tình trạng cô như vậy mà Đi đâu một mình thì...

  Đang đi tìm cô, điện thoại anh bỗng rung lên, anh mở điện thoại, thì ra là nó gọi, anh vội bốc máy :"có gì không Ân? "anh đang suốt ruột tìm cô mà...

  (anh hai, mau về nhà, chị Di đang ở nhà, chị ấy cứ làm việc nhà mặc cho em và giúp việc ngăn cản, anh mau về nhà đi) tiếng Đỗ Ân hốt hoảng bên kia, nó vừa Đi siêu thị về, định mua gì cho anh ăn để anh còn chăm sóc cô tinh lại, ai ngờ về nhà thấy cô ..đang cứ làm việc nhà thế này

  Anh sau khi nghe nó nói xong, vội chạy về nhà, Hạo kỳ nghe nó báo tin nên cũng vội chạy tới

  Về đến nhà, anh thấy cô đang loay hoay trong bếp, vội vàng chạy lại ngăn cô:"Di Di, đủ rồi, theo anh về bệnh viện "

  Cô bị anh ngăn lại giật mình

  "ôn chủ, nếu Di Di không làm việc nhà thì ông chủ sẽ đánh Di Di, sẽ không cho Di Di ăn và ngủ, oa oa "cô khóc Lên, hai mắt ươn ướt nhìn anh

  Anh đau lòng ,thì ra từ trước anh trừng phạt cô nên cô mới...

  anh ôm cô vào lòng :"em không cần làm quay về bệnh viện với anh, em mới tỉnh lại mà"

  Cô im lặng

  "theo anh... Di nhi "anh định nói đưa cô về, thì cô đã ngất trong tây anh, anh vội bế cô Lên rời khỏi nhà đến bệnh viện.

....
chap 8
Bệnh viện

  "tinh thần cô ấy không ổn định, có lẽ lúc trước cô ấy luôn sống nội tâm, suy nghĩ, đau thương cứ để trong lòng, đến khi gặp cứ sóc gì đó nên bây giờ cô ấy mới như vậy, trở nên ngược lại với con người lúc trước, tình hình này vấn đề ở thời gian, nếu người cô ấy yêu thương nhất lúc bấy giờ bên cạnh, cô ấy có thể bình thường lại như trước, nhưng gia đình cũng nên để ý bệnh nhân, vì bệnh nhân có thể làm những điều dại dột, Đây là vấn đề Tâm lý, nên gia đình hãy ở bên bệnh nhân "bác sĩ nhìn anh và Hạo kỳ, nó nói

  Anh không nói gì như người mất hồn Đi vào phòng, ngồi bên giường nhìn cô nó và Hạo Kỳ cùng bác sĩ trao đổi với vấn đề, để lại không gian cho cô và anh

   Anh ngồi bên giường nhìn cô đang ngủ, Nước mắt rơi xuống, bao lâu qua cô sống một mình, tâm cũng bị tổn thương, còn cú sốc xảy thai, anh đã làm gì người con gái anh yêu thế này?

   Lúc trước, anh gặp cô, cô luôn là con gái vui vẻ, luôn cười, luôn làm cái đuôi nhỏ sau anh. Còn bây giờ, cô không khác gì một con búp bê, 1 con búp bê tâm và đã chế. Chính anh, chính anh là người đã hại cô ra thế này, anh đang chết, đáng chết mà.
chap 9
  "phúc... Em yêu anh..."cô nói mớ

  Anh nghe được, không kìm mà ôm cô, Sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ? Hại cô ra thế này sau này cô sẽ ra sao đây?
  "Di nhi anh xin lỗi...?

  .....

  "ông chủ.. Ông chủ về rồi "cô vui vẻ chạy ra ôm anh, trên người vẫn đeo tạp dề.
"Di nhi, đã dặn là em không được gọi anh là ông chủ mà, gọi anh là Phúc "anh nhìn cô có chút trách móc

  "ôn chủ "cô vẫn vậy

  Anh thở dài, từ lúc cô khỏe lại, Hạo kỳ muốn đưa cô về Hạo gia, nhưng vừa mới đưa về, cô đã chạy về đây, lại loay hoay trong bếp làm việc, anh cũng đành bó tay, cô muốn sao anh làm vậy. Nhưng ban ngày, cô vui vẻ hoạt bát như một đứa trẻ, ban đêm, cô lại ôm gối xuống nhà kho lúc trước, ôm ôm vô về lẩm nhẩm :"con ngoan... Con ngoan "

  Anh mấy lần xuống đó đưa cô Lên phòng, bị cô dùng giao đâm, nhưng cũng may không sao, tay anh bị thương, khi thấy máu cô lại bình thường như ban ngày, thấy anh chảy máu lại vội vàng hốt hoảng :"ông chủ... Máu chảy kìa "

  Anh nhìn cô như vậy mà tìm đau nhói, cô là đang trả thù anh sao? Hay là... Ông trời đang dày vò tên nhu nhược này thay cô?

  Nhớ lại những kí ức đó mà anh đau lòng vì cô, anh luôn bên cô thời gian này, muốn cô bình thường trở lại, là con người Di nhi như trước, mặc cho cô hận hay làm gì cũng được, chỉ cần cô là con người như trước là được

  Cô bên cạnh thấy anh đang suy nghĩ thì ngây ngô hỏi :"ông chủ...ông Sao vậy?
"à, anh không sao, mình đi ăn cơm thôi Di nhi"anh vội nói

  Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng anh vào bếp ăn cơm
  Để tránh như những đêm lúc trước, đám nào anh cũng ôm cô ngủ, dường như hơi ấm của anh trấn an cô, cô không liên cuồng như trước nữa mà an phận ngủ trong lòng anh, Đôi khi còn nói mớ :"Phúc... Em yêu anh.

   Anh mỗi tối ôm cô ngủ, từ lúc đó anh nhận ra cô rất gầy, ôm cô anh cảm thấy mà đau lòng, bản thân hành hạ cô ra thế này mà trước giờ cô không hề oán trách một lời nào, còn bây giờ... Anh nhìn cô như vậy thì tự trách mình, tại sao mình lại nhu nhược hai cô ra như vậy?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro