5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10
Hôm nay cũng như thường lệ, anh ở công ty làm việc, còn cô thì ở nhà.đang giải quyết xấp tài liệu, thì Đỗ Ân gọi đến, nói cô bị ngã cầu thang và đang cấp cứu.

  Nhận tin xong anh vội chạy đến, cô sao vậy? Sao lại ngã Cầu thang chứ.

Anh đến bệnh viện, Hạo kỳ và nó đang đứng ngoài phòng cấp cứu, anh vội hỏi, sao cô ấy lại ngã Cầu thang chứ? "

  "giúp việc nói... Thấy chị ấy ôm chị ấy ôm chiếc gối rồi tự làm mình ngã, định ngăn lại thì không kịp "nó cúi đầu nói, nó vừa về nhà đã thấy cảnh tượng kinh hoàng, cô nằm trên vũng máu và sự hốt hoảng của các giúp việc và quản gia trong nhà.

  Anh đứng người, cô Sao lại?

  Của phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nói cô đã không sao rồi, nhưng cũng cần cẩn thận hơn

  Anh gần như nín thở, may quá cô không Sao rồi
......
  Ngồi bên giường bệnh nhìn cô ngủ, anh đưa tay Lên sờ má cô, Sao lại ngã Cầu thang chứ? Nhìn cô thế này biết anh đau lắm không?

   "ưm... Ưm "cô tinh lại, mơ mắt ra nhìn xung quanh, đây là... Bệnh viện sao?
   "Di Nhi em tỉnh rồi"anh vui mừng, may quá cô tinh lại rồi, làm anh lỡ muốn chết.
  
   "phúc... "cô bất ngờ, anh... Vừa nãy gọi cô là gì? Di Nhi? Cái gọi ấy đã bao lâu rồi cô không được nghe anh gọi? Cô đang mơ Sao
  "Di nhi... "biểu hiện này là... Cô của lúc trước mà? Cô đã bình thường lại rồi sao?

  Anh không kìm được, ôm cô vào lòng:"Di nhi.. Anh nhớ em, nhớ con người này của em "cứ mỗi lần nghe cô gọi mình là ông chủ Tim anh gần như thắt lại, bây giờ cô đã bình thường như trước rồi, anh vui lắm... Cũng sợ lắm,...sợ cô sẽ hận và sẽ rời xa mình, nhưng anh cũng không có tư cách níu kéo cô lại, anh đang hận, đáng chết với cô mà, cô bây giờ đã bình thường lại, anh sẽ cho cô Đi... Sẽ li hơn với cô, giải thoát cho cô Đi tìm hạnh phúc riêng mình

   "phúc...à ông... "

   "gọi anh là phúc, đừng gọi ông chủ nữa được không? "anh ôm chặt cô hơn nói, anh chỉ muốn nghe cô gọi tên mình, đừng gọi ông chủ nữa, anh đau lắm.

   Cô im lặng, cô... Đang mơ hay cô đã chết rồi vậy?Sao... Anh lạ vậy?
Chap 11
Sạo... Anh lạ vậy? Không phải anh hận... Anh ghét cô lắm sao? Sao hôm nay anh lại, phải rồi, phải rồi, mày đang mơ... Nhưng chỉ mong giấc mơ này đừng tỉnh lại, cho cô chìm sâu vào giấc mơ này đi, vì nó rất hạnh phúc và ấm áp con tìm của cô.

  Anh cứ ôm cô như vậy thật lâu, đến khi anh làm cô đau thì mới bừng tỉnh buông cô ra, anh sợ mất cô... Anh muốn cô bên mình, nhưng bây giờ anh không thể rồi.

  Anh chợt nhận ra cô đang khóc, không ngừng khóc nhìn anh, anh vội đưa tay lên, lau nước mắt cho cô, nhìn cô khóc như vậy anh đau lắm...

  "Di nhi, đừng khóc mà "anh vô về, sao cô lại khóc chứ?
  "em đang mơ phải không? "cô vừa khóc vừa nói, lúc nãy cô tưởng mình mơ, mơ vì đang ấm áp trong vòng tay anh, nhưng vì đau đã bừng tỉnh, cô không có mơ... Anh đang ôm cô, ôm rất chặt và không muốn buông ra.

  "em không có mơ, ngoan ngồi đây, anh Đi gọi bác sĩ "anh nhẹ nhàng nói rồi xoay người Đi ra gọi bác sĩ.

  "bác sĩ đến, nói cô không Sao rồi. Anh vui mừng, cô không sao là may rồi, làm anh lo muốn chết Được.

  Hạo kỳ vì công việc nên đang đi công tác, sau khi nghe cô không Sao cũng vui mừng và nó cũng vậy đến bệnh viện thăm cô.

  Nó mang một ít chao đến cho cô, anh cũng không muốn làm phiền hai người nên đã về công ty.

  Cô nhìn thấy nó ngạc nhiên, em gái anh không phải đang đi du học sao? Sao lại...

  Nó đút cháo cho cô xong, biết rõ cô luôn thắc mắc mọi thứ, đành nói hết cho cô nghe. Nghe nó kể chuyện, cô cảm thấy nặng lòng. Bây giờ cô phải làm sao?

  Ba cô, Lâm Trình Kha, tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Dù sao ông cũng nuôi cô lớn lên như vậy mà... Còn anh, cô cũng phải làm sao đây? Tha thứ cho anh sao? Nhưng... Còn đứa con kia của cô chính là anh đã giết, đứa con đầu lòng của cô

  Nó biết, cô không thể chấp nhận được sớm, nhưng bây giờ chuyện gì cũng bỏ sang một bên, đợi cô hoàn toàn khỏe lại rồi tính sau

......

  Sau khi cô trở về bình thường như trước, cô vẫn về nhà anh ở, vì Hạo kỳ chưa đi công tác về, mà Hạo kỳ không muốn cô
Chap 12
Mà Hạo kỳ không muốn cô suy nghĩ nhiều, muốn cô thoải mái hơn, việc về Hạo gia từ từ tính.

  Cô về nhà anh, cả người cứ sợ, căn nhà này không khác gì địa ngục với cô cả. Anh biết, cô sợ ngôi nhà này, sợ chính anh, anh hiểu... Muốn cô chấp nhận hết cũng phải có thời gian. Đám, anh sang phòng co thấy cô cứ ôm gối rồi nói xin lỗi, lòng anh thắt lại, cho dù cô bình thường như trước nhưng nỗi đau mất con thì... Không thể quên được

Anh đi lại, ôm cô vào lòng :"khốc Đi"anh nói nhỏ. Nghe anh nói, cô bỗng bật khóc, khốc cho những thứ vừa qua, muốn khóc cho thoải mái. Cô không muốn quan tâm thứ gì nữa, những thứ cô giấu trong lòng đã bao lâu rồi, bây giờ cô chỉ muốn nhẹ nhõm thôi, cô không muốn tâm mình nặng thêm nữa.

  Cô níu chặt áo anh, không ngừng khóc, cho đến khi ngất Đi mới buông lỏng tây ra khỏi áo anh. Anh chỉ biết đau lòng, đặt cô nằm xuống giường, cúi hơn Lên những giọt nước mắt còn trên má Cô, có lẽ...anh nên giải thoát cho cô sớm hơn, trước kia anh đúng là một thằng hết sức khốn nạn, một thằng chồng tồi tệ, nên để cô đi tìm tình yêu mới, như vậy tốt hơn ở cạnh anh, cứ vừa yêu lại vừa hận... Níu kéo tình yêu này...

  Hai ba tuần sau cô dần khỏe lại, hôm nay anh đã suy nghĩ rất kĩ và quyết định... Li hôn, như vậy có thể giải thoát cho cô khỏi ngôi nhà này rồi.

  Anh đưa đơn li hôn cho cô, cô ngẩn mặt lên nhìn anh, giọng run run nói :"anh... Cho em thời gian được không ?"làm sao đây? Cô yêu người đàn ông này, yêu đến hận nhưng cô vẫn yêu... Li hôn, cô làm sao đây? Cô mất anh rồi Sao? Cô hận anh vì sự trả thù nhu nhược, vì hận thù che mắt không phân rõ Trắng Đen... Nhưng cô lại cứ ngu ngốc yêu người đàn ông này, con người sống phải có lòng vị tha và... Bắt đầu lại không?

  Anh cũng không muốn buông cô, nên đã rút lại tờ đơn li hôn, và nói :"anh đợi em "xong quay người rời đi, anh không thể ở lâu hơn, nếu không anh sẽ đau lòng mất.

Cô cảm thấy nặng, cô nên ra ngoài đi dạo tốt hơn.

Mặc chiếc váy xanh, cô bước đi trên phố, cô nên làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro