•Thứ Hai ❇️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ @Tomioka Kisa - 12.10.23 ]

•••

Em đem lòng, trao cho chàng Kỵ Sĩ.

Nhưng mà chàng, lại thề tận tụy với Quốc Gia.

Tấm chân tình, cũng đành xem như không thấy.

Chàng một đường, cưỡi ngựa tiến đến nơi sa trường.

Em nơi này, trông ngóng bóng hình chàng.

Chỉ mong rằng, thấy chàng về cùng vinh quang thắng lợi.

Mong một ngày, chàng sẽ chậm rãi quay đầu.

Nhìn lấy người, yêu chàng đến tận xương tủy.

Cầu mong chàng, một lời đừng từ chối.

Dù năm tháng, lê thê em vẫn chờ.

Một kiếp này, thương chàng chẳng cầu sang quý.

Kỵ Sĩ ơi, hỡi chàng Kỵ Sĩ.

Tim của chàng, một tiếng yêu khó đến thế sao?

Người thiếu nữ, ngày đêm hằng nhung nhớ.

Kể cả chàng, yêu nước hơn yêu em.

Ông trời à, công bằng liệu có đến?

Nơi sa trường, chàng ướt đẫm màu máu tanh.

Giáp bạc này, sao nay lại rạn nứt.

Một bầu trời, ánh sáng lụi tàn đi.

Em ước gì, chàng kiên cường thêm chút nữa.

Để cho em, chạy đến bên cạnh chàng.

Để cho em, ôm chàng truyền hơi ấm.

Chứ không phải, mình chàng lạnh lẽo chốn phương xa.

Giây phút đó, như vạn ngàn vết dao cứa.

Thân xác chàng, cháy rực giữa trời đêm.

Ngày hỏa táng, em khóc không thành tiếng.

Nỗi ưu thương, liệu đời người có hiểu.

Tâm can này, tan nát kể từ đây.

Chẳng còn chàng, thế giới như tắt nắng.

Một màu xám, phủ cả một kiếp người.

Em úa tàn, chỉ xin một ước nguyện.

Có kiếp sau, để em đến gặp chàng.

Dù trả giá, dù chẳng thể nên duyên. 

Nhìn thấy chàng, cũng đủ lòng mãn nguyện.

Như thương tình, trời cho em cơ hội.

Kiếp trùng sinh, bảy ngày tương phùng chàng.

May sao chàng, dường như không quái lạ.

Thiếu nữ này, cảm thấy mình nợ câu trả lời.

Chàng hỏi em, có phải kiếp trước có ẩn tình.

Nên kiếp này, ngực chàng luôn thổn thức.

Khi mà em, nước mắt rơi hai hàng.

Em không đáp, chỉ xin chàng một việc.

Bảy ngày này, cho phép em được yêu.

Chỉ cần chàng, bên em khi em khóc.

Kiếp ngắn ngủi, cũng đủ dịu ngọt cả con tim.

Chàng gật đầu, ân cần cầm tay em.

Cho hơi ấm, cho cả ánh mắt em mong đợi.

Chàng vẫn vậy, là người khiến em thương.

Kể cả khi, kiếp này chàng không còn là Kỵ Sĩ.

Chỉ bảy ngày, em ngỡ bảy mươi năm.

Tuyết rơi rồi, chàng cho em một thứ.

Chỉ cần nó, em nguyện vui vẻ rời đi.

Sau bảy ngày, cơ thể em dần trông suốt.

Phút cuối đời, hi vọng được một lần hôn.

Chàng cúi xuống, nước mắt vô thức rơi khỏi khoé mắt.

Hóa ra chàng, luôn cảm thấy mình đã yêu.

Chỉ tiếc rằng, vận mệnh quá nghiệt ngã.

Khi yêu rồi, người đành phải biệt ly.

Em xin chàng, xin chàng đừng khóc nữa.

Em sẽ buồn, sẽ đi không thanh thản.

Nụ cười chàng, là ánh nắng sưởi ấm trái tim em.

Tạm biệt chàng, người em yêu nhiều lắm.

Vạn đốm sáng, thân em hóa hư không.

Chàng với lấy, chạm vào một khoảng khắc.

Bỗng nghe được, lời nói từ tận sâu đáy lòng.

Chàng Kỵ Sĩ, ơi hỡi chàng Kỵ Sĩ.

Chúc cho chàng, mãi mãi được bình an!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro