Hoa Gạo Tháng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa gạo tháng 3 nỡ ngợp cả trời để rồi tạm biệt nhau, trong cái rét cuối mùa. Em thì vẫn vậy, vẫn mãi là thiếu niên năm đó, ngẩn ngơ dưới làn hoa gạo đủng đỉnh khoe sắc.

Gió lạnh rít gào thổi qua đến buốt cả người, vùng núi cao hẻo lánh này ánh mặt trời gọi vào cũng chẳng đủ ấm, thế vậy mà đám hoa dại ven đường lại kheo sắc trắng ngần, điểm tô cả đoạn đường về nhà. Hay vì cái dại của nó, mà chẳng ai thèm quan tâm hương sắc nó thế nào, mặc nó thể tự do mà sinh trưởng.

Cây gạo đầu núi đỏ rực cả một vùng trời sau cái tiết đoàn viên. Gốc cây già sần sùi, in hằng những vết sẹo tuổi thơ do lũ nhỏ trong làng để lại. Ngày đó, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cứ thấy đến mùa hoa gạo, là lại ầm ĩ rủ nhau ra xem hoa nở hoa tàn, đến giờ đã qua bao mua rét nàng Bân, bao mùa gạo tháng 3, nhưng lại chẳng có ai vỗ về góc cây già nua này nữa, phải chăng có cũng chỉ thoáng qua của một thời xưa cũ.

Lớn lên, rời nhà, ra phố, quên bén đi nhành hoa gạo đỏ gửi cả tuổi thơ, cùng tâm tình mới chớm nở vào đó.

Tiêu Chiến vẫn thường về nhà, vẫn chạy chiếc xe đạp cũ mà bố để lại, vẫn chầm chậm đi qua lối cũ nỡ đầy hoa dại trắng, vẫn nhớ câu hát nghêu ngao dỡ tệ năm nào. Anh có hỏi mẹ, cây gạo đầu núi có tự bao giờ? Mẹ đáp mẹ cũng chẳng biết, từ tấm bé mẹ đã thấy nó sừng sững giữ núi, giữ làng rồi. Có lẽ nó giữ cho lớp trẻ thơ một cuộc đời dũng cảm, để rồi lớn lên lại vẩy vùng ra biển cả, giữ cho lời hẹn lứa đôi trọn vẹn câu từ, giữ cho Tiêu Chiến một bể bãi nương dâu, giữ cả cho Vương Nhất Bác một chân tâm nguyên vẹn.

Em đi cũng đã mấy mùa, thư em gửi đã dầy lên theo tháng theo ngày. Tình anh viết cũng hai ba mùa hoa gạo nhớ tháng 3, nhớ cả em.

Anh giờ đã là bác sĩ tỉnh lụy nơi thành phố em công tác, cũng ghé qua cơ quan em mấy bận, nhưng chẳng gặp được người, đành gửi lại phông thư cùng ít đồ mẹ chuẩn bị cho em, rồi về. Lần sau anh ghé lại, người ta có gửi anh lá thư viết vội, cùng nhành hoa gạo tháng 3, trong thư em viết chỉ vỏn vẹn vài câu. Nhưng mà anh vui lắm, bởi lẽ nhành hoa gạo tàn đi mưa phùn lất phất, đường về nhà có em che cho anh cả đời chông chênh.

Anh có về báo tin với mẹ, em biết không mẹ vui đến nổi khoé mắt đầy vết chân chim. Trước khi lên lại thành phố, anh có ghé thăm cây gạo già đầu núi giờ cũng chỉ còn lại những chồi lá chớm nở, xanh mướt trong nắng chiều. Anh nghe thấy tiếng em trong gió chiều tản mạn, thấy khoé mắt em đỏ hoe, nghe thấy em nói em về rồi.

Mộc miên, mộc miên nở đỏ cả trời
Tạm biệt gió rét tạm biệt em
Mộc miên, mộc miên bay lất phất
Hoa gạo đáp trên vai, hoa gạo đáp tim ai
Tháng ba đáp trên vai, tháng ba đáp tim anh.

______________________________________

Xin chào tất cả m.n lại mình đây
Nếu m.n nhìn thấy bài viết này trên Facebook dưới cái trên "Xin chào tiên sinh của tôi" thì cũng đừng lo mình copy của người khác nha.

Hai bài viết điều là cùng một người chấp bút là Wseang mình, chỉ có điều trên Facebook mình đổi danh xưng thôi, nhưng cả hai bài điều viết về Bác Chiến.

Sau cùng cảm ơn m.n đã ủng hộ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro