Vkook2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đi làm về, anh không thấy cậu ra mở cửa đón anh như trước, trong lòng có cảm giác không quen.

" Jungkook.."

Không thấy ai trả lời, anh nhíu mày đi vào phòng bếp.

" Jungkook"

" Em đâu rồi? "

Trong lòng bắt đầu hoang mang , anh liền chạy vào phòng.

Không có ai cả. Cô đi đâu vậy chứ? Anh gọi điện cô không nghe máy. Lo lắng cô gặp chuyện gì anh đã gọi không biết bao nhiêu cuộc.

" Anh...có lẽ cậu ấy không trở về nữa đâu" Jimin đưa cho anh tờ giấy ly hôn có kẹp nhẫn cưới.

Anh cầm lấy, tóm chặt tờ giấy trong tay. Rõ ràng trước kia anh từng muốn ly hôn với cậu nhưng...khi nhìn thấy cậu anh lại không nỡ. Tới bây giờ cậu muốn ly hôn anh lại cảm thấy tức giận, không cam lòng trong tâm rất khó chịu. Anh không muốn... nhưng tại sao lại không muốn? Anh cảm thấy không hiểu nổi bản thân. Bực dọc, không ngần ngại cũng không suy nghĩ anh lấy bút kí vào đơn rồi cầm đưa lên phòng.

Sáng sớm hôm sau, anh tỉnh dậy thấy mình dậy quá muộn. Anh xoa đầu.

" Jungkook sao không gọi anh dậy?"

Anh vô thức gọi tên cậu.

" Jungkook"

Không thấy ai trả lời mới sực nhớ cậu và anh đã ly hôn rồi. Tắm xong xuống phòng anh thấy Jimin đã chuẩn bị buổi sáng . Anh ngồi xuống ăn, vị rất lạ miệng. Jungkook mới nấu đúng khẩu vị của anh hơn hẳn Jimin nấu.Khi đi làm chẳng ai thắt cà vạt hay tiễn anh ra cửa.

Nghĩ chỉ là thói quen khi không có cậu thôi, về sau chắc sẽ quen. Nhưng anh ngày càng thấy trống vắng. Ngủ thì luôn thấy chỗ của cậu trống rỗng, không ai nấu cơm hợp khẩu vị và cũng chẳng ai giúp anh chuẩn bị đồ mỗi khi đi làm. Giờ đây anh lại muốn được thấy nụ cười của cậu, muốn ôm cậu ngủ, muốn cậu nấu ăn cho mình...Anh không khống chế được cảm xúc trong đầu anh chỉ có mỗi hình ảnh của cậu.

Anh rất nhớ cậu, không có cậu anh muốn phát điên.

Như trước kia đi làm từ công ty về rất mệt mỏi, nhưng khi thấy nụ cười ôn nhu của cậu chào đón anh trở về thì bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến. Bây giờ chẳng ai chào đón anh như vậy nữa.

Bấy giờ anh mới nhận ra, cậu đã là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh... thiếu cậu anh không chịu nổi.

Tình yêu anh dành cho cậu vốn dĩ đã khắc sâu tận đáy tim nhưng do trước đây anh quá cố chấp... giờ mất cậu rồi mới bắt đầu nhận ra... có muộn không? anh không biết. Anh cần cậu, anh phải tìm cậu.
.................................
" Jimin, anh xin lỗi...anh có chuyện này muốn nói với em"

" Em biết anh sẽ nói gì rồi, em hiểu mà, anh nhất định phải tìm được cậu ấy nhé. Cậu ấy thực sự rất tốt. Mai em cũng sẽ ra nước ngoài để thực hiện dự án mới". Jimin mỉm cười thoải mái nhìn anh, vốn dĩ cô đã đoán trước được chuyện này.

" Cảm ơn em đã hiểu cho anh"

Sau ngày đó anh bắt đầu đi tìm cậu. Anh hi vọng, lo lắng và cũng sợ hãi không tìm được cậu nữa.

Cho đến 2 năm sau anh mới nhận được một cuộc gọi từ bạn anh nói đã tìm được cậu. Anh nóng lòng muốn gặp cậu nên phóng xe rất nhanh trên đường. Người con trai anh nhớ mong 2 năm qua đang ở sau cánh cửa ấy.

Cuối cùng anh cũng dứt khoát gõ cửa.

Lúc này cậu đang nấu bữa trưa, nghe thấy có tiếng gõ cửa liền ra ngoài.

Khi nhìn thấy người ấy, cậu không khỏi sửng sốt.

" Jungkook...." Nhìn người con trai anh nhớ thương bấy lâu nay đang đứng trước mặt, bao nhiêu lời muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng. Chỉ nhìn cậu rồi thốt lên tên cậu, cậu gầy đi nhiều quá. Cậu ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt mình. Sao anh biết cậu ở nơi này... cậu ấp úng gọi tên anh.

"Tae...Taehyung..."

Cả hai thẫn thờ nhìn nhau không nói câu gì cho đến khi có hai thân hình nhỏ bé đi ra ôm chân cậu.

Cậu vội vàng bừng tỉnh. Anh cũng bừng tỉnh nhìn hai đứa bé y chang nhau, hình như là một trai một gái, anh bàng hoàng. Cậu có con .... cậu tái hôn.

" Đó .... con của em?" Anh ngạc nhiên hỏi.

" Dạ... là con của em". Cậu cúi đầu nói. Thật kì diệu phải không? Hơn 3 năm kết hôn với anh cậu không hề mang thai nhưng khi quyết định ly hôn, sống ở đây hơn một tháng cậu mới biết cậu đã mang thai con của anh. Cậu đã rất vui vì nghĩ ít nhất cuộc sống của cậu sẽ không phải buồn tẻ và cô đơn.

Anh đau lòng. Vậy là anh đã đánh mất cậu rồi sao...? Nhưng càng nhìn hai đứa bé anh càng thấy thuận mắt. Anh cúi xuống chìa tay ra với một bé gái. Lúc đầu nó còn từ chối chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy rồi sau đó lại chìa tay mỉm cười ôm anh.

Anh bế đứa bé lên, khẽ cười bẹo má nó. Dường như thấy bất mãn mà đứa bé trai còn lại đi tới kéo chân anh. Anh cúi người xuống ôm nốt đứa còn lại,  hai đứa và anh rất vui vẻ.

" Anh và Jimin xảy ra chuyện?" Cậu nhìn hai đứa bé.

" Không"

" Vậy sao anh đến đây?"

" Anh định tới đón em về ... nhưng mà em ...." Anh thất vọng nói.

" Tại sao?" hai mắt cậu sửng sốt nhìn anh.

" Khi em đi anh mới biết mình rất cần em... không có em anh không còn là chính mình nữa...anh nhớ em, anh không thể sống thiếu em nữa. Anh yêu em Jungkook.

"Còn Jimin?"

Anh không nói gì.

" Anh chưa nộp đơn ra tòa, chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp . Nhưng anh tôn trọng em , anh sẽ làm theo sự lựa chọn của em."

" Chồng em đâu?" Nãy giờ nói chuyện vẫn không thấy nhân vật chính của hai sản phẩm này đâu.

" Appa đi gông ác ồi". Đứa bé gái nhanh nhạy nói, giọng ngọng ngịu.

"Ừm" Anh luyến tiếc đặt hai đứa bé xuống, tim đau nhói nhìn cậu. Anh đã muộn rồi. Chào tạm biệt cậu và hai đứa bé xong anh quay lưng đi, bóng lưng rất cô độc.

" Khoan đã" Cậu thốt lên gọi anh trở lại.

" Em cũng yêu anh!"

Cậu vội chạy tới ôm anh từ phía sau, bật khóc. Anh dường như không tin vào tai mình, quay người lại. Cậu lại nói:

" Hai đứa nó là con của anh"

Anh dương hai con mắt ngạc nhiên và khó hiểu nhìn cậu, cậu cũng hiểu mà rồi nói tiếp:

" Trường hợp này là đặc biệt."

Anh vô cùng mừng rỡ, lại đến ôm chặt lấy cậu, hai đứa nhìn thấy vậy vội lấy hai tay che hai mắt chạy đi ra chỗ chơi để lại appa và papa ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro