Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Nàng không cha không mẹ, được gia đình nhà hắn nuôi từ nhỏ. Hắn và nàng rất thân với nhau cũng có thể coi là thanh mai trúc mã. Khi cha mẹ hắn qua đời. Hắn nói hắn sẽ lên kinh dự thi. Hắn nói cưới nàng sau khi có công danh, nói nàng chờ hắn, chờ hắn trở về.

Nàng chờ, chờ hắn hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác. Cuối cùng hắn cũng đỗ, trở thành trạng nguyên được làm một chức quan to trong triều. Nàng nghe tin vô cùng vui sướng vì cuối cùng nàng và hắn cũng có thể bên nhau.

Nhưng thật trớ trêu thay, lúc hắn đón nàng vào kinh thành nàng phải chứng kiến lễ thành thân của hắn và một nữ tử khác. Nàng bàng hoàng. Thì ra trong lúc hắn lên kinh dự thi có quen một nữ tử tên là Đỗ Sảnh Sảnh, khi hắn đỗ trạng nguyên liền đem sính lễ sang hỏi cưới.

Hắn chẳng còn nhớ lời hứa năm xưa với nàng. Chẳng còn quan tâm bao nhiêu lâu nàng đợi chờ hắn. Phải chăng nàng sai lầm khi tin tưởng hắn?

Hắn nạp nàng làm thiếp, phân phó một người hầu cho nàng rồi để nàng ở một tiểu viện bình thường.

Nàng tim đau như cắt nhìn hắn vui vẻ cùng nàng ta. Từ lúc hắn nạp nàng làm thiếp hắn chưa tới tiểu viện của nàng bao giờ. Tiểu viện của nàng thì chỉ có mỗi mình nàng và một người hầu tên là Ngọc Tường. Nha đầu này rất quý nàng mà bình thường nói rất nhiều. Cả buổi nói chuyện trên trời dưới đất chắc vẫn không đủ, lúc ấy nàng chỉ nói ậm ừ cho qua coi như là có lắng nghe.

Một lần say rượu hắn không tìm đến nàng ta mà lại tới tiểu viện của nàng vô tình không kiểm soát được hành vi của mình mà biết nàng trở thành người phụ nữ. Hành động ấy của hắn như bóp nát trái tim nàng, nàng khoé mắt ngấn lệ lòng lạnh như băng.

Hắn thường hay bận việc, nhiều lúc về rất trễ vì vậy mà Đỗ Sảnh Sảng càng có cơ hội hành hạ nàng. Nàng ta nói:

"Ngươi và chàng là thanh mai trúc mã? Ha. Nực cười! Người chàng yêu là ta không phải ngươi. Ngươi thấy không? Chàng tới hỏi cưới ta đón vào phủ bằng cửa chính còn ngươi chỉ là một hạng nữ nhân quê mùa, cổ hủ chàng đón ngươi qua cửa phụ là quá tốt rồi. Không hiểu sao đối với những người như ngươi ta không thấy hảo cảm chút nào cả!"

Nàng cắn răng không thốt lời nào. Nàng không muốn nói căn bản nàng ta nói cũng đúng. Tuy hắn nói cưới nàng nhưng từ trước giờ hắn không nói yêu nàng. Hơn nữa nàng xuất thân nghèo hèn, quê mùa hắn chán ghét nàng là phải.

Nàng ta kêu người đánh nàng, Ngọc Tường vào can ngăn giúp đỡ nàng nên bị đánh không ít. Đánh hả giận xong nàng ta đi mất.

Tối đến nàng ta còn không cho người mang cơm đến cho nàng. Ngọc Tường bất mãn đêm đến lẻn vào nhà bếp lấy chút bánh bao cho nàng.

Sự tình cứ kéo dài hết ngày này qua ngày khác. Nàng ta không cho người mang cơm tới cho nàng, còn nếu có mang thì đều là cơm thừa canh cặn. Nàng và Ngọc Tường bắt buộc phải nuốt lấy qua ngày. Không những thế nàng ta còn thường xuyên cho người đánh nàng. Sức khoẻ nàng vốn rất tốt nhưng mà bị hành hạ như vậy không bệnh mới là lạ.

Nàng ốm nặng, nằm bất động trên giường. Nàng ta không cho nàng đi khám đại phu. Ngọc Tường đau xót, nước mắt lưng chòng chạy đi tìm hắn nói với hắn nàng ta hành hạ nàng ra sao còn kêu hắn đi tìm đại phu. Nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn sang nàng ta yếu ớt dựa vào ngực mình.

"Phu quân, chàng xem ta làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy? Chàng biết ta là người như thế nào mà. Là cô ta cố tình đổ oan cho ta. Chàng phải làm chủ cho ta".

Lúc ấy nàng ta yếu ớt, mắt long lanh ngấn lệ mở miệng, bộ dạng vô cùng uỷ khuất kéo vạt áo trước ngực hắn.

"Không phải đâu đại nhân, nô tỳ không dám nói bậy. Ngài đừng tin lời của nàng ta!"

"Phu quân, chàng xem ngay cả nô tỳ của nàng ta còn vu oan cho ta".

Nàng ta càng ẻo lả, yếu ớt dúi vào ngực hắn.

"Ngươi nói bậy!! Là ngươi hành hạ tiểu thư! Ngươi còn dám chối cãi??!! Đồ độc ác! Tiện nhân". Nhìn bộ dạng giả nai, dịu hiền của nàng ta. Ngọc Tường nhất thời không khống chế được tức giận quát.

"To gan! Không biết lễ nghi! Nàng không bao giờ làm những chuyện như vậy! Người đâu! Đem tiện tỳ này đánh thật mạnh cho ta, đánh chết xem còn mạnh mồm được nữa không? Dám vu oan cho phu nhân!". Người rốt cuộc từ nãy giờ không nói gì là hắn cuối cùng cũng mở miệng. Hắn giận dữ tột đỉnh quát lên.

Ngay lập tức Ngọc Tường bị lôi ra đánh. Nàng đang nằm trên giường mơ hồ nghe được một nha đầu quen với Ngọc Tường nói Ngọc Tường bị đánh. Dốc hết sức lực còn lại nàng đi tới đó. Nàng nhìn thấy Ngọc Tường đang bị đánh không thương tiếc, dù bị đánh nhưng nha đầu này vẫn không hé răng kêu la. Cắn môi đến bật máu làm mình tỉnh táo lại. Nhìn thấy hắn đang ôm nàng ta đứng xem, nàng vội đi tới quỳ xuống cầu xin hắn nhưng hắn không quan tâm nàng coi nàng như không khí. Cầu xin hắn không được nàng đi tới nằm trên người Ngọc Tường chịu thay. Ngọc Tường cũng vì nàng mà phải bị đánh nàng không thể để Ngọc Tường chết.

"Tiểu thư..."

"Ngọc Tường...ta xin lỗi". Nàng cắn răng chịu thay Ngọc Tường.

"Tiểu thư...không không... Tiểu thư không có lỗi, lỗi là của ả ta..."

Rốt cuộc sợ nàng không giữ được tính mạng hắn nhíu mày chặt cho người kéo nàng ra. Ngọc Tường tiếp tục bị đánh. Nàng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng phát hiện chẳng còn một chút sức lực nào. Nàng thất thanh, khản giọng gọi Ngọc Tường.

Ngọc Tường bị đánh cho tới chết. Nàng chật vật bò tới chỗ Ngọc Tường, nước mắt thi nhau chảy xuống, ôm thân hình bê bết máu của Ngọc Tường nàng sợ hãi run run khóc nức nở. Tại...tại sao? Nàng đã sai ở đâu? Tại sao lại giết người quan tâm nàng nhất? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?

"Ngọc Tường...''. Nàng khản giọng gọi. Trong thế giới này có lẽ chẳng ai yêu thương nàng được nữa.

Đôi mắt nàng trống rỗng, vô hồn rồi quá đau đớn nàng ngất đi.

Lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng nhìn lên trên thành giường rất lâu mãi về sau quay đầu sang mới biết có người. Người mà nàng thương, người mà nàng nhớ cũng là người làm tổn thương nàng nhất.

"Sao rồi?". Hắn hỏi nàng.

"Ngọc Tường đâu?". Nàng không mặn không nhạt nói.

"....".

"Ngọc Tường đâu?". Nàng kiên nhẫn hỏi hắn lại lần nữa.

"Chôn rồi". Hắn mím môi nói.

"Ta muốn nghỉ ngơi". Nàng quay lưng về phía hắn nói.

Khuôn mặt hắn không nhìn ra cảm xúc gì, hắn quay lưng bước đi.

----------------------------------------

Vài ngày sau sức khoẻ nàng có chuyển biến. Hắn mời đại phu tới khám cho nàng, cũng kêu người chuẩn bị đồ ăn hàng ngày cho thật tốt. Nhưng nàng không quan tâm. Lại nghe nói nàng ta đã mang thai, nàng không có bất cứ cảm xúc gì dường như là cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía nàng ta, hắn sủng nàng ta tới tận trời, thời gian ở phủ cũng nhiều hơn, hắn quên mất còn một người cô đơn tịch mịch ở tiểu viện của mình là nàng.

Vốn nàng đã có chút hy vọng nhưng hoàn toàn lụi tắt khi một đêm hắn tới tiểu viện của nàng. Nàng không nói gì thờ ơ nhìn hắn. Giữa nàng và hắn chẳng còn gì để nói nữa.

"Đừng tưởng mình là người đáng thương nhất thiên hạ!"

Hắn thấy nàng thờ ơ với mình, tự dưng lại thấy tức giận bóp cằm nàng gằn giọng.

"Phải! Ta không đáng thương nhất thiên hạ này! Mà ta là người ngu ngốc nhất thiên hạ!". Ngu ngốc chờ đợi ngu ngốc tin tưởng rồi nhận lấy kết cục bi thương như bây giờ.

Lực đạo dưới cằm càng mạnh hơn nàng không kêu một tiếng. Hắn tức giận kéo nàng đến bên giường, mặc nàng phản kháng. Nàng không còn cảm giác gì nữa, phía lồng ngực đau đến mức không thở nổi, vô thức nước mắt nàng rơi ướt gối.

Được vài tuần nàng cảm thấy cảm giác rất lạ, ngủ dậy hay buồn nôn còn hay ngủ nướng trước giờ nàng đâu có vậy? Chẳng lẽ..... Nghĩ đến khả năng này nàng hơi sửng sốt. Một cảm giác khác lạ dâng trào. Khẽ sờ lên bụng...

Có phải có con ở đây không?

Nàng thấy mình có cảm giác y như mang thai, hơn nữa một tháng mà A Nguyệt chưa đến. Nàng lén đi ra ngoài vào buổi tối nhờ người bạn của Ngọc Tường giúp, nàng đi tìm đại phu cho chắc chắn.

Nàng quả nhiên mang thai!

Nàng nghĩ hài tử thật tới quá nhanh hơn nữa nàng còn chưa thật sự chuẩn bị tâm lí. Khi hài tử sinh ra rồi nó sẽ sống ra sao? Không nói đến thời gian mang thai Đỗ Sảnh Sảnh có quấy rối nàng không nữa.

Khi trở về, nàng thấy nàng ta nói chuyện với một nam nhân lạ. Nàng giật mình hoảng hốt khi nghe thấy hắn nói đứa con trong bụng nàng ta là con của hắn. Nàng bàng hoàng không may chạm châm vào gốc cây gây tiếng động, nàng chạy mất vội vàng chạy mất.

Nhưng ông trời sao không thương tiếc nàng? Ha. Nàng đi tới tìm hắn ôm hy vọng cuối cùng còn lại nói hắn nghe. Mong hắn sẽ hồi tâm chuyển ý nhưng nàng sai rồi. Khi đi ngang qua thư phòng không thấy hắn mà thấy nàng ta đi tới, nàng ta cố ý bị trượt chân ngã sảy thai. Có lẽ nàng ta phát hiện ra người nghe được đoạn hội thoại tối qua là nàng. Chỉ vì một câu nói của nàng ta tất cả mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu nàng. Nàng ta nói nàng trù ẻo đứa con trong bụng nàng ta, luôn tìm cách hãm hại nàng ta trong khi nàng hoàn toàn không làm gì cả.

Nàng giải thích còn nói nàng ta gian dâm. Nhưng hắn không nghe.

Hắn lên cơn thịnh nộ, một kiếm đâm xuyên qua bụng nàng kết thúc bao nhiêu hy vọng của nàng về một hạnh phúc, kết thúc hy vọng sống của đứa con chưa thành hình mà người cướp đi hy vọng sống của nó lại là cha nó.

Nàng cười chua chát bi ai đến tuột độ. Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn dòng máy đỏ tươi chảy từ y phục xuống. Nàng khó khăn mở miệng:

"Chàng đã giết ta và ...hài tử của mình!"

"Chàng....sẽ phải hối hận!''

Hắn sửng sốt, đồng tử co rút mạnh tay cầm kiếm run run, nhìn bàn tay mình trắng bệch rồi lại nhìn nàng đu đớn như vừa rồi thanh kiếm kia đã đâm hắn chứ không phải nàng.

Nàng bi thương, nước mắt thi nhau rơi xuống nở nụ cười yếu ớt mà mỉa mai cuối cùng, khẽ khàng nhắm mắt cả người mất trọng lượng ngã gục xuống.

Hắn bàng hoàng ôm lấy nàng, gào thét kêu người kêu đại phu nhưng không kịp đôi mắt nàng mãi mãi không mở ra nữa.

Thật lâu sau, hắn điều tra mọi chuyện. Biết Đỗ Sảnh Sảnh ngược đãi nàng ra sao. Biết nàng ta gian dâm, hắn bị đội nón xanh mà không biết, hài tử trong bụng nàng ta không phải của mình. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình đau khổ như bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy tay mình giơ bẩn như vậy. Hắn chính là người giết đi thê tử mà mình yêu nhất, chính hắn là người cầm kiếm giết nàng và con.

Bao nhiêu lâu nay hắn một mực phủ nhận mình yêu nàng, thương nàng. Thấy nàng cô đơn đau khổ hắn cũng rất đau nhưng mà hắn ích kỉ không dám thừa nhận quan tâm nàng muốn nàng ở trong vòng tay hắn để bảo vệ. Hắn khi mất nàng rồi mới biết yêu nàng đến bao nhiêu.

Hắn chính tay bắt nàng ta và cả tên người tình của nàng ta. Tự tay đâm chết cả hai. Hắn còn tự mình giết tất cả nhà nàng ta và cả tên đó.

Sau khi xử lí xong, hắn một mình sống trong cô đơn hiu quạnh. Hắn không cưới thê nạp thiếp mà sống cả đời trong đau khổ.

Có người hỏi hắn rằng hắn có công danh, sự sùng bái, tin tưởng của muôn dân hắn vui vẻ không?

Hắn nói không.

Như nàng nói hắn sẽ phải hối hận.

Phải! Hắn rất hối hận!

Hối hận để nàng chờ đợi mà phụ nàng. Hối hận vì đã không tin nàng, hối hận vì giết nàng và con...

Nhưng đến tột cùng hối hận cũng đã quá muộn...

Hắn tới bên mộ nàng gục đầu trên tấm bia khóc đến bi thương....

Nước mắt đàn ông rất ít khi thấy... Họ chỉ khóc khi họ đau khổ thương tâm nhất....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi lời :Đây cũng là 1 truyện SE hay, cùng với mô-típ quen thuộc. Tuy vậy, nó vẫn rất đáng để mà đọc.  Truyện này cũng khá là buồn, tuy không cẩu huyết bằng truyện trước thôi. :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro