Lời Tỏ Tình Muộn Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học sinh ở Việt Nam đều có một quy luật riêng dành cho học sinh mới vào hoặc là học sinh từ trường khác chuyển qua. Tùy theo luật của lớp mà thực hiện. Vì một số lí do nên Thanh Duy chuyển sang học ở QUAD. Thầy hiệu trưởng xếp Duy vào lớp 11A7. Luật 11A7 dành cho học sinh mới là phải khao nước cho cả lớp, đặc biệt là nước do chính cá nhân mỗi người họ chọn. Duy hiện tại đang khó khăn về mặt kinh tế. Nhưng nếu không thực hiện theo quy luật của họ, thời gian về sau cậu khó sống vì họ sẽ đối xử với cậu cực kì tệ.

Duy chơi liều một lần, vẫn thực hiện dù trong ví chỉ còn đúng 80 ngàn. Họ chọn toàn những loại nước đắt nhất, con số bây giờ lên đến 200 ngàn. Duy cắn răng đi đến quầy thanh toán, lặng lẽ nhìn từng người họ hả hê. Cậu nhìn lên cô phục vụ ở quầy tính tiền mà nhỏ nhẹ:

- Cho con nợ số tiền còn lại được không?

- Sao? Này, mới sáng sớm!

- Cô ơi, cô làm ơn... con chỉ còn bao nhiêu đây...

Và lúc này từ phía sau có ai đó:

- 200 ngàn phải không ạ? Của cô đây.

Là một cậu bạn dáng người cao gầy và đẹp. Là vị cứu tinh của Duy cho dù cậu chưa từng gặp cậu ấy.
Cậu bạn ấy thanh toán giúp Duy xong, vác balô lên vai nhìn xuống cậu và mỉm cười khiến Duy điêu đứng. Cậu ấy rõ không phải là rượu nhưng lại làm Duy say trong một giây phút.
Cho đến khi cậu ấy mang balô đi mất bóng thì Duy nhận ra mình còn nợ cậu ấy một lời cảm ơn. Thật đãng trí! Sao tự nhiên đơ ra như vậy chứ! Đường từ căntin vào lớp, Duy không ngừng tự trách mình.

Vào tiết Duy thấy cậu bạn đó ngồi ở phía cuối lớp, tay ghi ghi chép chép gì đó rất chăm chú. Cậu ấy đẹp như tạc tượng, không có một ngôn từ hoa mỹ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp ấy được. Vị trí của cậu ấy ngồi là ở phía sau Duy.

- Cảm ơn cậu về chuyện hồi nãy nhé!

Cậu ấy nghe rồi dừng bút, đưa mắt lên nhìn Duy:

- Không gì đâu.

- Mình hứa sẽ trả lại số tiền đó cho cậu. Mà tên cậu là gì?

- Trần Đại Nhân.

Kể từ đó cái tên " Trần Đại Nhân " luôn đi cùng Duy suốt quãng thời gian đó. Học ở đây được hai tuần Duy bắt đầu nhận ra Đại Nhân rất ít khi đến lớp. Tuần học 6 ngày thì cậu ấy chỉ lên lớp đúng 2 ngày, có khi ít hơn.

Rồi hôm ấy có buổi thuyết trình, Thanh Duy ban đầu được xếp vô nhóm của Đại Nhân nhưng tất cả mọi người họ tranh thủ canh ngày Đại Nhân không đi học liền thẳng tay gạch tên bạn ra.

- Sao các bạn lại gạch tên mình? Tụi mình chung nhóm với nhau mà?

- Đơn giản là vì từ đầu mày đã không tuân theo quy luật của 11A7! - Một thành viên trong team đứng ra khoanh tay nói lớn

- Mình đã khao nước cho lớp như các bạn muốn, có gì mà mình không tuân thủ?

- NHƯNG ĐÓ LÀ TIỀN CỦA ĐẠI NHÂN!

- LÀ ĐẠI NHÂN ĐÃ MUA CHO TỤI TAO CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ MÀY!

- CHO DÙ SAU NÀY MÀY CÓ TRẢ TIỀN LẠI CHO ĐẠI NHÂN THÌ CŨNG VẬY THÔI! NGAY TỪ ĐẦU MÀY ĐÃ PHÁ LUẬT!

- MÀY! TAO CHÍNH THỨC TUYÊN BỐ MÀY KHÔNG CÒN LÀ THÀNH VIÊN CỦA 11A7.

Cơn ác mộng của Duy chính thức bắt đầu.

Tất cả bọn họ không ai chấp nhận cho cậu vào nhóm, mặc cho cô có cố gắn ghép cậu vào nhưng họ vẫn một mặt lạnh đối xử và xem cậu như người vô hình. Có khi họ cố tình va chạm đẩy Duy ngã rồi cười đùa như thể Duy là thứ đồ để họ thõa ý vui chơi. Họ thay phiên đánh Duy, giựt tóc, bắn mực vào áo, đổ thức ăn lên đầu, giấu cặp, xé vở ném sách... họ còn làm nhiều thứ ác hơn thế, tàn nhẫn hơn như vậy. Họ muốn cậu biến khỏi lớp, đừng xuất hiện trước mặt họ nữa.
Ở trên lớp họ đối xử với bạn như thế. Nhưng trong group chat của nhóm, họ không dám tùy tiện kick bạn ra vì Trần Đại Nhân là nhóm trưởng. Tất nhiên mấy ngày gần đây bạn chẳng dám lội vào mess xem tin nhắn của group và cũng không biết rằng Đại Nhân thấy sự bất thường ở bạn nên đã hỏi về bạn rất nhiều. Trong 10 tin, Đại Nhân đã hỏi về Thanh Duy đến 8 tin.

" Thanh Duy đâu rồi "

" Sao cậu ấy im lặng vậy? "

" Duy ơi? "

" Thanh Duy bệnh hả mọi người "

Và team chẳng ai trả lời cho câu hỏi của cậu. Nếu có thì cũng chỉ là trả lời cho qua. Cũng may, Đại Nhân có một người bạn thân ở lớp - người mà cậu tin tưởng giao phó nắm bắt hết mọi việc xảy ra ở lớp. Cậu tìm đến hỏi và người bạn ấy đã kể tất cả.

Ngày hôm sau Đại Nhân đến lớp. Cậu tìm đến cô bạn với vai trò là tổ phó của nhóm.

- Đưa mình cái danh sách nhóm.

- Nhân à, cậu cần gì đến..

- ĐƯA DANH SÁCH ĐÂY CHO MÌNH!

Phải nói đây là lần đầu lớp thấy Đại Nhân nổi giận đến lớn tiếng như thế. Cậu cầm lấy danh sách, lướt mắt từng tên. Quả thật là họ đã loại Duy ra. Cậu ném danh sách xuống bàn, nghiêm túc hỏi thêm:

- Tên của Duy đâu?

Không ai dám nhìn thẳng Đại Nhân mà trả lời.

- CÁC CẬU ĐÃ HỎI Ý MÌNH CHƯA MÀ TỰ TIỆN LOẠI CẬU ẤY RA? HẢ!!

Vô tình Duy bước vào. Vào ngay khi lớp đang xảy ra một cuộc cãi vả. Đại Nhân bước tới nắm lấy tay Duy đi đến trước mặt nhóm.

- Mình xin phép ra khỏi nhóm! Mình sẽ lập nhóm riêng với Duy.

Họ bất ngờ với lời đề nghị của Nhân.

Không nói gì hơn, Nhân đưa Duy ra khuôn viên. Anh ấy hỏi han an ủi cậu, rồi bỗng dưng Duy bật khóc.

- Nhân à... mình sợ. Mình rất sợ cảm giác bị bỏ rơi. Cảm ơn cậu, Đại Nhân. Cảm ơn vì đã không bỏ rơi mình.

- Nếu như mình cũng như họ mà bỏ rơi cậu thì cậu chắc sẽ rất ghét mình đúng không?

- Cậu sẽ không bỏ mình đâu mà...

- Nhưng nếu có thì sao?

- Ừ, lúc đó mình sẽ ghét cậu lắm. Ghét cậu như ghét họ vậy.

Ánh mắt Đại Nhân lúc này hiện lên một chút buồn nhưng lại giấu đi rồi lại xoay sang cười với bạn.

Rồi những ngày tiếp đến Đại Nhân luôn đi học đầy đủ, có điều rất lạ là cậu ấy rất hay ra ngoài. Hỏi Nhân đi đâu thì cậu ấy nói cậu ấy đi vệ sinh. Cuối học kì Duy và Nhân là nhóm thuyết trình tốt nhất. Tất cả cứ tưởng như sẽ đều tốt đẹp vì bên cạnh Nhân, Duy không sợ bất cứ gì, kể cả những ánh mắt trong lớp cứ hăm he.
Vài ngày sau, Nhân cứ thế theo đà nghỉ học. Họ cho rằng Nhân rất ham chơi và cứ khi nào nghỉ là cậu ấy sẽ la cà vào những quán net, cà phê hay bida. Nhưng Duy không nghĩ vậy, nếu thật sự ham chơi thì Nhân đã không từng chăm chỉ thức đêm tìm tài liệu soạn bài thuyết trình.

Hôm đó là sáng thứ 7. Thầy chủ nhiệm bước vào, thầy đặt nhẹ chồng sách lên bàn thở dài nhìn toàn thể học sinh ở lớp.

- Thầy... xin thông báo với lớp một tin buồn. Bạn Trần Đại Nhân lớp chúng ta đã qua đời cách đây 3 ngày.

Sự bàng hoàng, ngỡ ngàng cùng những ánh mắt không thể hiểu được sự việc hướng về thầy. Một nguồn tin khiến cho mọi người chết lặng. Nhất là Duy, sau khi nghe thầy nói, cậu đưa hai tay lên bịch kín miệng và khóc nấc.

Đại Nhân bị bệnh tim. Những ngày cậu ấy không đến trường là vì tim cậu quá đau. Có ngày Đại Nhân đi được đến cổng nhưng cơn đau tim đột ngột tái phát khiến cậu ngã quỵ, người dân ở đó thấy đỡ cậu lên đưa cậu vào viện.
Ngày cậu đi học lại, cậu rất hay đi ra ngoài. Cậu có hay đem theo bên mình một hũ thuốc uống chống qua cơn đau. Chợt nhận ra những ngày đó Đại Nhân diễn kịch trước mặt Duy một cách xuất sắc.

Họ tiếc thay cho sự ra đi của Nhân, cậu còn quá trẻ để rời bỏ thế giới này. 11A7 từ nay mất đi cậu. Phía sau lớp ở vị trí cuối cùng thiếu vắng đi người con trai chuyên làm hề cho lớp, chỉ còn lại chiếc bàn trống.

Riêng Duy. Duy sụp đổ hoàn toàn. Duy nghỉ học đã hơn 1 tuần. Cậu không có can đảm bước vào lớp nếu như không có Đại Nhân. Cậu tự nhốt mình trong phòng, khóc ngày đêm, Duy chả buồn ăn uống. Duy vội tìm lại cuốn vở mà cậu ấy và Đại Nhân từng ngồi cùng nhau ở thư viện ghi chép. Vô tình lật đến cuối trang, Duy phát hiện một hàng chữ Nhân viết từ khi nào.

" Duy. Xin lỗi vì đã không thể ở bên cậu thật lâu. Xin đừng quên mình, trong cơn đau giờ phút cuối trước khi mình rời xa thế giới này mình vẫn nghĩ đến cậu. Thật muộn màng khi nói ra: Duy, mình thích cậu! Thật sự rất thích cậu. "

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhânduy