Hai mươi năm một giấc mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Hạ Nhất Kiếm

---------------

Đêm thất tịch năm đó, Mục Đại Lang đang ngồi rầu rĩ trong cái tửu điếm vắng hoe không một bóng người, thầm nghĩ có hay không nên đem Nhạc tiên cư – tổ nghiệp ba đời này bán quách đi, đổi lại vài mẫu ruộng đất sống tạm.

Phong cảnh Giang Nam, non xanh nước biếc, khê kiều yên nguyệt, tiểu điếm này nằm trên lộ khẩu xuất nhập sơn lâm, vốn sinh ý không có gì khó khăn. Bất quá, năm tháng dai dẳng, dân chúng phụ cận đã quá quen với khung cảnh nơi này, du ngoạn cũng từ từ thưa thớt, tiểu điếm hai ba ngày cũng không có ai ra vào. Mục Đại Lang năm nay vừa tròn mười tám, một thân khí lực dồi dào không ai sai sử, không khỏi buồn bực, nhàm chán.

Hoàng hôn dần buông xuống, Mục Đại Lang đứng lên chuẩn bị đóng cửa, không có sinh ý nhưng tiền đèn dầu vẫn phải trả nên tốt hơn là ăn cơm rồi đi ngủ sớm.

Đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trong tửu điếm nhiều hơn một vj khách nhân – Bạch y phiêu phiêu, tuấn dung hàm tiếu, mở miệng kêu: "Tiểu nhị, mang hảo tửu đến đây!"

Mục Đại Lang sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, trễ như thế cư nhiên có sinh ý, chẳng lẽ tổ tong phù hộ? Vội hoảng hốt trả lời: "Có, có ngay, tiểu nhân lập tức mang đến."

Vào hầm cất rượu lấy bình ngon nhất, cung kính rót, Bạch y nhân nhấp một ngụm: "Hảo tửu, thật không ngờ cái nơi hoang vắng này lại có được rượu ngon, thật không uổng chuyến đi." Ném ra một thỏi bạc, Mục Đại Lang tiếp được, cư nhiên là năm lượng a~, đó là một năm tiền lời, vui đến mức không thể kép miệng lại.

Bạch y nhân kia vừa uống vài hớp, đột nhiên nhướn mày, ném đi vò rượu, rút kiếm khỏi vỏ, ẩn thân phía sau cửa.

Mục Đại Lang mạc danh kỳ diệu, đang muốn mở miệng, tựa hồ một trận thanh phong phất qua, tửu điếm lại có thêm một người. Chưa kịp đứng vững, hàn quang như điện, hoành xuyên tật thiểm, đã đâm vào cổ họng của người kia.

Người vừa đến nghiêng thân tránh né, chỉ như thiết tỏa, kẹp lấy thân kiếm. Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Người mới đến, một thân lam y, phong trần mệt mỏi, nhưng không thể che đậy được phong thái tuấn tú, đôi ngươi hắc bạch phân minh, hào hoa phong nhã, anh khí bừng bừng.

"Hảo một người anh hùng!" – Bạch y nhân âm thầm ủng hộ.

"Các hạ chẳng lẽ là truy tung phi tặc Giang Nam – Bạch Ngọc Đường?" – Lam y nhân từ chiêu thức võ công đã phát hiện ra lai lịch của hắn.

Bạch y nhân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn vào bội kiếm của y: "Cự Khuyết? Nguyên lai ngươi chính là Ngự Miêu – Triểu Chiêu!"

Đều nổi danh đã lâu nhưng lần đầu gặp mặt, hai người không thể kiềm chế mà đánh giá đối phương. "Quả thật danh bất hư truyền!" – cả hai thầm nghĩ.

Từ khẩu khí của hắn, Triển Chiêu nghe ra đối với hai chữ Ngự Miêu chứa đầy vẻ châm chọc, mỉm cười, lui về sau, "Không dám, tại hạ mang trong người án phạm quan trọng, không dám quấy rầy nhã hứng của Bạch Ngũ gia"

Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, lại nghe thấy âm thanh chê cười của Bạch Ngọc Đường: "Triển tiểu miêu, có muốn uống một chén hay không? Phương viên trăm dặm, chỉ có một địa phương nghỉ ngơi, nếu bỏ lỡ ngươi chỉ có thể uống nước."

Triển Chiêu chần chờ, Bạch Ngọc Đường lại mạn bất kinh tâm nói: "Ngươi đuổi theo cái tên điên Giang Nam đó suốt bảy tám ngày trời, tinh thần và thể xác sớm đã mệt mỏi, đứng cũng không vững, cho dù có đuổi theo, chỉ sợ không đủ khí lực rút kiếm."

Rõ rang là ý tứ ân cần, nhưng khi nghe vào trong tai lại không được tự nhiên, Triển Chiêu bật cười, xoay người cầm lấy vò rượu "Tốt lắm, Triểu Chiêu cũng muốn nhìn xem tửu lượng của Bạch Ngũ gia!"

Đêm hôm đó, Mục Đại Lang đã chạy khắp bảy tám cái tửu điếm khác để mua rượu. Hắn thật không rõ, hai người vừa nãy muốn đánh cho đến người chết ta sống, đảo mắt lại như bằng hữu lâu ngày không gặp, uống rất nhiều rượu. Hơn nữa, không đợi hừng đông, đã trở thành tri kỷ.

Trên đời có rất nhiều sự tình nằm ngoài tầm hiểu biết của Mục Đại Lang hắn, cho nên, hắn cũng rất rõ ràng, ngồi chùi những ném bạc trắng đến ngẩn người, không nghe được hai vị khách nhân đang nói gì đó, hoảng hốt chỉ nhớ được một câu của Bạch Ngọc Đường "Nếu có duyên, ngày này sang năm, trở lại Nhạc tiên cư uống rượu......"

Nói như vậy, sang năm lại có sinh ý.

Đêm thất tịch năm nay chưa qua, Mục Đại Lang đã bắt đầu trông chờ Thất tịch sang năm rồi.

——————– Ta là đường tiểu phân vui sướng ————————-

Có một số bạc, Mục Đại Lang vào thành khác mở một Nhạc tiên cư, sinh ý phát triển không ngừng. Nhưng hắn cũng không đóng cửa cái tửu điếm đã mang lại may mắn cho hắn, phái tiểu nhị lo liệu việc nơi này. Đêm thất tịch năm thứ hai, hắn lại tự mình canh giữ ở cái tiểu tửu điếm nọ, chờ đợi hai vị đại khách nhân.

Lúc này đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau mà đến, cái loại vui sướng, hạnh phúc này thật hài hòa, ngay cả Mục Đại Lang cũng cảm giác được. Bọn họ theo thường lệ đều ngồi uống rượu, tán chuyện thiên địa, nào là cái gì kề vai chiến đấu, cái gì đấu khẩu tức giận rồi vui đùa, cái gì niềm vui giải án minh oan cho thiên hạ,.......Mục Đại Lang ngồi bên cạnh cũng thật cảm thấy mùi thân mật. Sau nửa đêm, cơn buồn ngủ kéo đến, hắn vừa ngáp vừa canh đèn hỏa, mơ mơ màng màng nghe thấy vài câu.

"Chiêu, ta thật muốn........ Chúng ta............ Ẩn cư thế ngoại........ Tiêu dao núi rừng......... Ngươi cùng ta........ Không xa rời nhau.........."

"Ngọc đường, ta....... ta đã đính hôn rồi........ tại trước khi nhận thức ngươi........."

"Ta biết. . . . . . Ta cũng có rồi, vị hôn thê chỉ phúc vi hôn. . . . . . Nhưng là, ta không cam lòng. . . . . . Ta không cam lòng. . . . . ."

Mục Đại Lang mơ hồ cảm giác được, bọn họ đã vượt qua cái giới hạn tri kỷ, bất quá, hắn vẫn không nghĩ mình có thể giải thích sự tình, sinh ý hảo mới là chuyện gấp gáp. Chỉ là, vì sao trong tâm trí lúc nào cũng cảm thấy chua xót, nhất là khi nhìn thấy hai thân ảnh một lam một trắng biến mất trong màng sương mờ ảo sáng sớm.

——————– Ta là đường tiểu phân bi thương ————————-

Năm thứ ba, sinh ý Mục Đại Lang đã tốt hơn rất nhiều, trở thành một trong hai chưởng quỹ giàu nhất huyện thành, có rất nhiều gia đình muốn đem cô nương gả cho hắn. Liên tục chọn lựa, Mục Đại Lang cưới về một vị tài nữ. Mặc dù có điểm không môn đăng hộ đối, nhưng thủy chung hắn mong con mình tương lai có được tiền đồ như Bạch Ngọc Đường, hay nhã nhặn hữu lễ như Triển Chiêu mới hảo.

Bọn họ vẫn đến như ước định, vẫn cười nói, vẫn ẩm rượu ngon. Nhưng....Mục Đại Lang đã sớm nhìn thấu vẻ tươi cười của họ, đằng sau là sự bất đắc dĩ cùng khổ đau. Lúc này đây, họ không dám đối diện, liều mạng dùng rượu để chuốc say chính mình, trốn tránh, không dám đối diện với sự thật.

Cũng giống như trước kia, Mục Đại Lang tại phòng bếp vì họ mà bận rộn. Thỉnh thoảng từ trong lời nói của bọn họ, Mục Đại Lang mới biết rất nhanh bọn họ sắp phải thành hôn, phu nhân của Triểu Chiêu là võ lâm danh môn – Đinh gia tiểu thư, còn thê tử của Bạch Ngọc Đường là tiểu thư khuê tú thư hương thế gia, ngày cưới cũng đã định vào Trung Thu.

"Chúng ta sau này..........không nên gặp lại........" – thanh âm Triển Chiêu trong gió đêm khẽ run rẩy.

"Ta rõ ràng.........ngươi sợ gặp mặt, không thể khống chế được.........bỏ xuống hết thảy......." – Bạch Ngọc Đường ngửa mặt cười, cười đến đau lòng, nức nở, "Nhưng .......Chiêu.......không thấy được ngươi, ta sợ sẽ phát điên mất........"

"Như vậy, hằng năm chúng ta đều đến nơi này, được không......."

Một lúc lâu, bên ngoài không còn bất cứ tiếng động gì, Mục Đại Lang không nhịn được nhìn xung quanh, mới phát hiện thân ảnh trên tường hòa cùng một chỗ.

Đây là loại cảm tình gì? Làm cho hai đại anh hùng sống không bằng chết, thống khổ vạn phần........

Có lẽ, bọn họ cũng say đi.........

Mục Đại Lang lau lau mặt, nhận định trên mặt chỉ là mồ hôi, xoay người vào phòng lấy ra tấm áo ngủ bằng gấm, đem hai người đỡ lên giường. Sau đó cầm bầu rượu, ngồi ở lộ khẩu phóng mắt nhìn ra ngân hà, phỏng đoán Ngưu Lang – Chức Nữ như thế nào có thể gặp lại tại cầu Ô Thước.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn nhìn thấy Triển Chiêu xuất hiện ở lộ khẩu, cước bộ có chút không yên, sắc mặt tái nhợt, nhưng y đang cố gắng đứng vững.

"Mục chưởng quỹ, ta muốn nhờ ngươi một việc, đừng đóng cửa Nhạc tiên cư........Đây là năm mươi lượng bạc, xin hãy nhận lấy."

Mục Đại Lang lắc đầu không nhận, "Khách quan, Nhạc tiên cư là phúc địa, ta sẽ không đóng cửa, hoan nghênh các ngươi tùy thời thới thăm."

"Con người họa phúc sớm tối khôn lường, ngân lượng này coi như là ta đặt trước hai mươi năm tiền thưởng..." Lời vừa nói xong, Triển Chiêu đã biến mất đằng sau rừng cây trùng điệp.

Chốc lát sau, Bạch Ngọc Đường cũng xuất hiện ở lộ khẩu, thống khổ cực độ khiến cho hắn chỉ trong một đêm trở nên tiều tụy, không thể chịu nổi.

"Mục chưởng quỹ, bạc cho ngươi, ngươi không cho phép đóng Nhạc tiên cư, có nghe thấy không? Một năm gặp nhau một lần. . . . . . Chiêu. . . . . . Ta và ngươi vĩnh viễn cũng như thế sao?" Hắn si ngốc đi xa, phảng phất không phát hiện Mục Đại Lang.

Mục Đại Lang thở dài, xoay người vào phòng, trên giường chăn gối hỗn độn, loang lỗ vết đỏ sậm, lạnh như băng lại thê lương..........

So với bọn họ, căn bản mình cũng xem như là hạnh phúc đi?

Mục Đại Lang đem chăn đi đốt, sang năm, hắn sẽ sai người mua áo ngủ bằng gấm tốt nhất, thêu uyên ương đỏ thẫm.

——————– Ta là đường tiểu phân bất đắc dĩ ————————-

Một năm lại một năm, bọn họ ấn hẹn mà đến, Mục Đại Lang vào ngày này cũng tự mình đến chăm sóc tiểu tửu điếm. Chỉ là, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, hắn cứ lặng lẽ ngồi bên lộ khẩu xem hội Ngưu Lang – Chức Nữ, mãi đến khi họ rời đi, cũng không lưu lại đồ vật gì.

Hắn đã trở thành một viên ngoại được người ta tôn kính, thê tử vì hắn sinh mấy tiểu nữ tử đều nhu hòa, hiếu thuận. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lưu lại tử tự, rất thong minh, lanh lợi. Bọn họ tuổi dần dần lớn, ngày càng thành thục, không còn giống năm đó để lộ sự thống khổ sống không bằng chết, tình cảm kích động cũng đã được che giấu kĩ càng. Chỉ có Mục Đại Lang biết, hằng năm, cơ hồ xé nát tấm áo ngủ uyên ương bằng gấm đỏ thẫm, chôn dấu bao nhiêu chuyện cũ không thể nói ra.

Đối với quân sư, họ hết lòng trung; đối với tôn trưởng, họ hết lòng hiếu; đối với thê tử, họ hết trách nhiệm, đối với nữ nhân, họ luôn nhân từ. Nhưng mà, đối với bọn họ, một năm, chỉ có đêm thất tịch, giải quyết tương tư, lại càng tương tư......

"Chiêu, nếu có một ngày, ta cùng ngươi già đi, con cái trưởng thành, ta phải đi tìm một nơi thanh sơn bích thủy, sau đó biến mất khỏi nhân thế........"

"Ngươi có thể bỏ được sao? Thê nhi câu tại, huynh đệ câu hòa........."

"Hai mươi năm, chúng ta đã ngao hai mươi năm còn chưa đủ sao? Nhân sinh liệu có mấy cái hai mươi năm? Chẳng lẽ chúng ta còn muốn ngao bốn mươi năm, sáu mươi năm, mới có thể gặp nhau?"

"Ngọc Đường, không nên ép chính mình.........."

Mục Đại Lang kinh hãi lắng nghe, gương mặt cứng nhắc, cũng phải hắn đã hoa râm, bọn họ đã không còn trẻ nữa, khóe mắt đã có nếp nhăn.

Nguyên lai, bọn họ cũng già, cũng không chờ nổi rồi......

Trước đêm thất tịch thứ hai mươi, trên giang hồ đồn đãi, đỉnh đỉnh đại danh Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường cùng một tên võ lâm bại hoại quyết chiến, bất hạnh bỏ mình.

Không lâu sau, một cái tin tức khác truyền đến, Nam hiệp Triển Chiêu trúng phục kích của địch, tử chiến sa trường, thi cốt vô tung.

Đêm thất tịch năm nay, bọn họ lần đầu không đến. Mục Đại Lang tại lộ khẩu bồi hồi một đêm, cũng không thấy thân ảnh lam bạch.

Mọi người cũng nói cho hắn biết, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã mất. Nhưng Mục Đại Lang chưa bao giờ tin tưởng. Hắn vẫn tin rằng bọn họ nhất định đã tìm được một nơi sơn minh thủy tú, nắm tay làm bạn, ẩn cư thâm sơn.........

Bởi vậy, hắn phân phó người con lớn nhất tiếp chưởng Nhạc tiên cư, vĩnh viễn không được đóng cửa tiểu tửu điếm nơi lộ khẩu đó, tùy thời đợi lão khách nhân trở về.......

Thất tịch hàng năm, Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau tại cầu Ô Thước, Mục Đại Lang lại trở lại tiểu tửu điếm, sắp xếp một bàn tiệc rượu, hai cái chén, hồi tưởng lại hai mươi năm một truyền kỳ........

————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro