Nghĩ muốn quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mạc Ương

----------

Nghĩ muốn quên.

Lần đầu tiên nghe được tên ngươi là trong tửu lâu náo nhiệt.

Bọn họ âm thầm ganh tỵ với thành công của ngươi, Kim Loan điện – một bước thành danh. Bởi vậy, họ cười nhạo ngươi – thân là một "Nam hiệp" tiêu dao tự tại không làm, lại chạy đi hưởng bổng lộc của triều trình – Ngự miêu.

Miêu sao?

Con người có bộ dáng như thế nào mà lại được xưng miêu – loài động vật lanh lẹ, uyển chuyển?

Hừ! Thật có đám người không biết sống chết dám gây chuyện với huynh đệ của Bạch gia gia đây. Đúng là không có mắt! Phóng tới vài viên đá xem như cảnh cáo, biết điều thì thu liễm đi nếu không thì đừng trách.

Bỏ lại bạc, xoay người rời đi, trong lòng không khỏi suy nghĩ

Hắn vốn là "Nam hiệp" nổi danh giang hồ, cần gì phải gia nhập cái chốn quan trường âm trầm hiểm độc ấy? Thân là nhất lưu cao thủ, lại còn làm cho người ta ganh ghét.

Tại sao lại làm vậy? Buông bỏ danh vọng giang hồ, dấn thân vào sự vụ triều đình không phải không có, chỉ là, cho đến bây giờ có mấy ai được dài lâu. Triều đình – nơi cao cao tại thượng, mất đi sự an tường, thanh tịnh, so với làm người trong giang hồ phong lưu, tiêu sái, liệu có tốt hơn không?

Danh tiếng ta và các huynh đệ đã sớm nổi danh cùng "Nam hiệp". Nay tên tiểu tử hoàng đế ấy lại ban cho hắn cái danh "Ngự miêu"...........Thật làm ta tò mò!

Giục ngựa như bay, cánh hoa nhẹ nhàng rơi, thanh liễu Giang Nam mềm mại, thướt tha........ rời đi nơi này, một mình một ngựa rong ruổi đến Biện Kinh.

Dưới chân thiên tử, phồn hoa đô hội. Vô số đình đài lâu các – xa hoa, hào nhoáng, nhưng không che dấu nổi sự đen tối, chán chường.

Ta tại nơi điêu lan ngọc thế (thềm lan bệ ngọc) này tiêu dao trong tiếng nhạc đào. Dù sao ở cái nơi phù hoa (xa hoa, phù phiếm) này, chẳng phải để người ta hưởng thụ hay sao? Nếu không há thật lãng phí.

Chọn một căn phòng hẻo lánh nhất trong Túy Tiên Lâu, nhưng từ đây có thể quan sát cẩn thận ngã tư đường phía trước.

Không cần tận lực hỏi thăm, ở trong cái tửu lâu xa hoa nhất kinh thành này, chỉ cần muốn đều có thể nghe thấy tin tức mình muốn biết.

Ngươi, nói sớm không sớm, nói muộn không muộn, sẽ xuất môn đi tuần thành. Ta xem ngươi suốt ba ngày, lúc nào cũng canh giờ này sẽ đi từ hướng kia trở về lại Khai Phong phủ.

Ngay lúc ấy bản thân ta cũng không biết, thật lâu sau này, ba ngày im lặng quan sát ngươi đã mang đến rất nhiều hồi ức khi ta nhớ lại.

Một thân quan bào đỏ sậm thật không hợp với sự trầm ổn của ngươi, bất quá mặc trên người ngươi, khiến cho một người từ trước đến giờ không thích màu đỏ như ta cũng cảm thấy rất xinh đẹp.....

Triển Chiêu.....Triển Chiêu.....

Trên mặt nở nụ cười, nhật chiêu chiêu, nguyệt chiêu chiêu. (tỏa sáng như mặt trời, mặt trăng)

Ngươi, dường như luôn cười. Biết rõ lúc ấy ngươi căn bản sẽ không chú ý đến ánh mắt tò mò của ta trên Túy Tiên lâu, nhưng chung quy vẫn nghĩ rằng ngươi đang đối ta mỉm cười. Nụ cười tựa ánh sáng ấm áp tràn vào lòng ta, khiến ta trầm luân, si mê.........

Cho đến ngày thứ tư, khi nhật quang hoàn hoàn bị che phủ, ta.... thật lâu....thật lâu nhìn hướng ngã tư đường kia, cuối cùng thấy được ngươi trở về. Nhịn không được, ta nhảy lên nóc phòng đối diện, nương theo ánh nguyệt quang lạnh lẽo, tịch mịch, quang minh chính đại mà nhìn ngươi.

"Triển Chiêu?"

Có lẽ, ngươi thường xuyên vào sinh ra tử nên thấy ta dưới ánh trăng cũng đồng dạng lạnh lùng, tịch mịch, vẫn có thể tươi cười: "Tại hạ Triển Chiêu, kiến quá Cẩm Mao Thử Bạch thiếu hiệp."

Ta vốn không nghĩ đến, ngươi có thể như vậy đối với ta cười đùa.

Ngươi như thế nào biết là ta? Chẳng lẽ chỉ vì gần đây ta hay mặc bạch y? Hay..... nghe người trên giang hồ đồn đãi ta sẽ đến gặp ngươi – Ngự miêu?

Ngay lúc đó ta cũng không biết, tại sao nhìn thấy ngươi hướng về ta nhẹ nhàng cười ra, ta liền chột dạ, mặt đỏ như lửa.(nó ghi giáp, bất quá giáp thì sao đỏ nhở?)

Ta, chưa từng có ý muốn tìm ngươi gây phiền toái, hiện tại cũng không.

Có chút quẫn bách quay đầu sang hướng khác, tay nắm chặt Họa Ảnh. Tự xưng "Phong lưu thiên hạ đệ nhất nhân", thế mà giờ đây ta lại không biết nói gì.

Ngươi, đích xác có điểm giống mèo, một đôi mắt đẹp, hắc bạch phân minh, lẳng lặng nhìn ta, dường như muốn xem ta có động tĩnh gì.

Vì sao phải cười như vậy? Ngươi không sợ ta mang phiền phức đến cho ngươi hay ..... ngươi vốn không sợ phiền phức mà ta mang đến?

Chỉ bởi khuôn mặt tươi cười của ngươi, khiến ta không thể suy nghĩ được gì, mạc danh kỳ hiệu trước mọi việc liên quan, điên tam đảo tứ , nhất kinh nhất trá.

Nụ cười ôn nhu như thế.......Người như vậy sao có thể tồn tại ở chốn quan trường tranh đấu khốc liệt?

Không hiểu vì sao lại tức giận.

Chưa phát hiện mình tức giận, ta đã phi thân rời đi.

"Khi đó, ngươi thật có chút cổ quái. Chỉ một câu nói liền phi thân rời đi, ta còn tưởng bởi vì câu nói đùa kia mà khiến ngươi phát hỏa, hại ta một hồi quẫn bách...." Thật lâu sau này, ngồi trên nóc nhà phủ Khai Phong, cùng ngươi nâng cốc đối ẩm, không hiểu sao lại nhắc đến chuyện ngày đó – lần đầu gặp nhau......Đối với ngươi mà nói thì đó là lần đầu gặp nhau, còn đối với ta, đó là lần đầu cùng ngươi nói chuyện.

Ngày đó, ta xoay người rời đi bỏ qua vẻ mặt đó của ngươi, nếu không thật muốn hảo hảo xem rõ vẻ mặt quẩn bách của con mèo nhỏ nhà ngươi....... Mặc dù sau này, cũng không ít lần nhìn thấy bộ dáng đó của ngươi.

Trên một nóc nhà khác, cơn tức giận cũng từ từ tiêu đi.......Ta rốt cuộc tức giận vì cái gì? Từ trên nóc nhà nhảy xuống, gió lạnh thổi qua, nhưng lại làm mặt ta cảm thấy nóng.

Ánh trăng như nước, trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như che đi sự phồn hoa của Khai Phong.....tựa như ngươi – thân ở quan trường, khiến ta phải lo lắng.

Ta không phải là người diện lãnh tâm thiện (ngoài lạnh trong nóng), ta cho tới bây giờ ngoài lạnh, tâm cũng lạnh, lại vì một người – nói chưa đến hai câu, chỉ nghe người ta nói trong tửu quán – lo lắng.

Ta chưa bao giờ biết ta nguyên lai còn có chút "Khả năng dự đoán", lo lắng cho ngươi, thật sự đúng là phải lo lắng cho ngươi.

Ngươi, cho tới bây giờ đều là biết quan trường hiểm ác, lại cố dấn thân vào. Ngươi, vốn biết thân mang trên mình bộ quan phục ấy là có bao nhiêu trách nhiệm, bao nhiêu nguy nan, cả đời trói buộc, nhưng vì muốn cứu nhân độ thế, hiệp trợ chính nghĩa, cho nên ngươi can tâm tình nguyện mặc nó vào. Ta chán ghét màu đỏ, nhưng cũng không thể chán ghét bộ quan phục ấy. Bao nhiêu máu của ngươi đã nhiễm thượng nó rồi, quan phục của ngươi cũng như ngươi vậy, ấm áp, nhiệt thành. Nhưng cuối cùng nó cũng lãnh đạm làm mất đi thanh xuân của ngươi, tự do của ngươi, giấc mơ của ngươi,......và cả tính mạng của ngươi........Màu sắc như thế ta sao có thể chán ghét?

Ngay từ đầu, ta cũng không nghĩ sẽ thích ngươi........Ai có thể biết? Ta – Cẩm mao thử lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì một câu nói đùa của hoàng đế mà bỏ đi.

Cho nên ta mới bắt hết những con mèo tàn tật trong Khai Phong, đưa vào trong phòng ngươi, khiến ngươi trở tay không kịp, muốn giấu cũng không được, giữ lại cũng không xong.....Bạch ngũ gia ta thật thông minh!

"Lúc mới hồi phủ, không biết con chuột lưu manh ngươi chuẩn bị cho ta nhiều mèo đến vậy, khiến đám Công Tôn tiên sinh gà chó không yên" Ngươi vừa uống bình Nữ Nhi Hồng ta mang đến vừa chậm rãi bình phẩm chuyện đó, nhớ ta chủ tâm trêu cợt, nhớ vẻ mặt ngơ ngác của bọn Công Tôn tiên sinh, ngươi cười đến thật ôn nhu.........

Ngày đó, ta đem miêu mễ đặt trong phòng ngươi, lại lén nhấc lên mái ngói để nhìn vẻ mặt của ngươi.......Mặc dù ban đầu ngươi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh khôi phục lại, biết là trò trêu cợt của ta, ngươi ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà, thản nhiên mỉm cười, cười đến có điểm bất đắc dĩ, cũng có điểm hiểu rõ...... Làm ta một trận chột da, cũng khiến ta có thêm khí lực cùng ngươi và Công Tôn tiên sinh chữa trị thương tật cho tụi nó, rồi tìm gia đình tốt nhận nuôi chúng, mất hết mười ngày của Bạch gia gia ta......Tại sao lúc ở bên ngươi, ta luôn trở thành một hảo hài tử?

Ta mỗi lần nhìn ngươi đều chột dạ, nhưng lại không kiềm lòng được muốn trêu chọc, muốn nhìn ngươi ngoại trừ vẻ ôn nhu thì còn lại là gì? Nhưng....... ngươi vẫn luôn tươi cười, dù cho ta có làm cách nào đi chăng nữa.

Ngươi nghĩ rất nhiều điều, cũng đã thấy qua rất nhiều nên đã thấu triệt. Cho nên, ngươi đã biết trước kết cục của mình, ngươi luôn nhắc nhở ta, không muốn ta hãm quá sâu.......Tâm tư này của ta sao qua nổi ánh mắt ngươi.

Nhưng đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy.....lâu như vậy rồi, lẽ nào ta không nhận ra tâm tư ngươi?

Con mèo ngốc, ta thích ngươi nhiều như vậy......nhiều như vậy, sao ta có thể không hãm sâu vào........Sự ân cần của ngươi, tiếng thở dài của nguwoi, thậm chí....cả tiếng khẩn cầu của ngươi đều đã khắc sâu vào tâm khảm của ta? Không cách nào xóa nhòa.....

Ngươi biết, ngươi đối với ta là trọng yếu, mà ta cũng biết, ta đối với ngươi cũng thế.

Lúc cuối cùng ngươi nói: "Quên ta đi......." Ngươi cố gắng mỉm cười, nhưng khí lực của ngươi...mỉm cười cũng quá đỗi khó khăn. Chỉ có cặp mắt hắc bạch phân minh kia, vẫn trong sáng, xinh đẹp, vẫn ôn nhu như ngày nào, nhìn ta – vốn là xin lỗi, là lo lắng, nhưng lại là ......không nỡ.

Ngươi không nên cảm thấy có lỗi với ta, không cần phải lo lắng cho ta. Ta đã biết sớm muộn cũng có ngày này, dù ta cố gắng bảo vệ ngươi nhiều như thế nào, mèo con của ta. Quên ngươi đi, ta không làm được.

Nhưng ngươi xem, nhiều năm như vậy rồi, ta có hay không quen cuộc sống không có ngươi bên cạnh, nhưng ta vẫn qua được – coi như là hảo....... Ngươi hi vọng ta vẫn sống, vậy ta sẽ cố gắng.

Ngươi thật sự không ở đây bên cạnh ta rồi, nhưng ta vẫn nhớ kỹ ngươi, nhớ ngày đầu gặp gỡ, nhớ những lần đối ẩm thưởng nguyệt, nụ cười ôn nhu của ngươi, tựa như lúc ngươi còn bên ta vậy.

Ta nghĩ muốn quên đi (sự thật ấy)....... Nguyên lai, ngươi không có cách nào có thể cùng ta ở một chỗ......

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro