Chương 2 : Chiếm Hữu Tình Yêu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Lê Võ Tuyết Vy
- Đoản Ngược -

Năm 17 tuổi, Đình Tuyết được ba mẹ của Sở Hàn nhận về nuôi. Bởi vì họ không chấp nhận được sự thật, đứa con gái mình đã chết khi tuổi đời còn quá trẻ...

Cô sống dưới danh nghĩa đứa con gái của họ, trở thành một người thay thế. Cho dù không muốn nhưng số phận cô đã an bài như thế...Bởi vì sự sống của các đứa trẻ ở cô nhi viện đang phụ thuộc vào cô...

Vừa bước vào nhà cô bắt gặp Sở Hàn ánh mắt của anh lướt qua cô. Nó chứa đầy căm ghét . Anh không nói tiếng nào , chỉ lẳng lặng bước qua cô như chưa hề quen biết...

Lúc trước, anh đã từng ở bên vỗ về, bảo vệ cô. Mỗi khi cô bị bắt nạt. Cứ tưởng anh sẽ có cái nghĩ khác về cô. Nhưng không, cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Người trước mặt cô bây giờ chỉ coi cô là một người lạ. À không, phải là một kẻ xấu giành vị trí của em gái anh ấy...

Cô chỉ biết cười buồn...

#

" Sở Hạ, tí hồi con đi học chung với anh hai. Con nhớ hòa thuận với anh hai đó"

" Vâng " Đình Tuyết liền cụp đôi mắt xuống

Che đi những giọt nước mắt của mình. Ngay cả tên của mình, cũng không có quyền được nhắc đến. Mãi mãi sống trong bóng dáng của người khác...

Thật vô dụng...

Cô vừa ra cửa, thì cùng lúc với Sở Hàn vừa từ trên lầu xuống. Cô liền vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại. Ngửng mặt lên mỉm cười với anh...

"Chào buổi sáng, anh hai"

Mặt anh đơ ra,nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái vốn có...

" Đừng gọi tôi là anh hai, cô không có tư cách" Giọng anh lạnh lạnh

Rồi bước vào xe. Bỏ mặc cô đứng đó...

"Ầm"

" Thiếu gia, còn tiểu thư..."

" Lái xe đi "

Nhìn bóng chiếc xe khuất dần, cô chỉ biết cười nhạt. Hóa ra, anh ghét cô đến như thế. Tại sao, không có ai chịu hiểu cho cô...

Luôn nhìn về một phía, mà phán xét cô... Mà cô là cái gì đâu, một đứa cô nhi. Thì có tư cách được họ tôn trọng chứ...

Họ chỉ khinh rẻ cô mà thôi...

Ngày hôm đó, anh bị ba, mẹ trách mắng. Anh cứ nghĩ cô sẽ nói lại, nên đã tìm cách hành hạ cô...

#

Cuộc sống đầy tồi tệ của cô bắt đầu từ đó. Chẳng khi nào cô được yên ổn. Ở trường thì bị các bạn bè trong lớp của Sở Hạ bắt nạt, chỉ vì cô không xứng đáng mang thân phận của Sở Hạ.Còn ờ nhà thì bị Sở Hàn hành hạ, chỉ cần làm trái lời anh thì sẽ anh trừng phạt. Anh coi cô như một món đồ chơi không có cảm xúc, buồn thì tìm cô trút giận, vui thì bày ra các trò đùa quái ác để hành hạ. Những người trong nhà thấy đều làm ngơ, không một ai giúp cô...

Ba, mẹ anh hằng ngày đều có việc bận không có ở nhà. Anh luôn thừa dịp đó để tra tấn cô...

Giờ đây cô muốn sống cũng không được, chết cũng không xong...

Lúc trước, cô cứ tưởng anh là một người tốt luôn hiền dịu, ấm áp. Nhưng bây giờ anh chẳng khác nào một con quỷ đội lốt người...

" Sở Hạ, tại sao tay chân của con lại toàn vết thương " Mẹ anh hốt hoảng nói

" Sở Hàn, có phải con bắt nạt em phải không?" Ba anh quát

Anh không nói câu gì, bình thản ngồi trên ghế...

" Dạ không, là do con sơ ý bị té " Cô vội vàng nói

Nhưng ba, mẹ cậu có phần không tin. Liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi kêu cô lên phòng tắm rửa...

#

Cũng khoảng một tiếng rồi, cô mới nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đi lên. Anh không vào mình mà phòng của cô, khóa trái cửa lại. Cô có phần hoảng sợ, khi nhìn thấy sắc mặt của anh đang tức giận. Chẳng lẽ ba, mẹ đã nói gì với anh...

Cô bắt đầu run sợ lui về phía sau, thì anh liền bước tới túm chặt lấy tay của cô...

" Có phải cô đã nói gì về ba, mẹ tôi ? "

" Không...không có "

" Cô đừng ngụy miệng, cô nghĩ tôi tin cô chắc ? "

Nước mắt của cô bắt đầu rơi, cứ nghĩ tới những hình phạt của anh. Căn phòng đó, cô liền sợ hãi...

" Căn phòng đó đang chờ đợi cô đó " Anh cười cợt nói nhỏ vào tai cô

Cô không muốn, thật sự không muốn trở lại căn phòng đó...

Cô rất muốn rời khỏi nơi này...

#

Đúng như dự đoán của anh, ba mẹ đều có việc phải đi gấp. Chỉ còn anh và cô ở trong căn nhà này...

Anh bước vào phòng của cô, túm tóc cô lôi đi. Cho dù cô có khóc lóc van xin anh, anh đều mặc kệ. Lôi cô vào căn phòng đó, một căn phòng thiết kế dành riêng cho cô. Bên trong cực kì tối tăm, lạnh lẽo...không hề có bất kì một món đồ vật nào ngoài những chiếc máy lạnh...

"Cầu xin anh...đừng nhốt vào căn phòng đó "

Anh cười khẩy nhìn cô. Ánh mắt chứa đầy sự vô tình, đẩy cô vào trong đó...

Bên trong rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Trên người của cô chỉ mặc một bộ váy mỏng manh, không thể nào giữ ấm cho bản thân. Nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, cô sắp chịu không nổi nữa rồi...

Ngồi trong một góc, ôm chặt lấy cơ thể của mình. Nhưng nó chẳng hề có ích gì...

Anh sẽ nhốt cô trong này 3 ngày, không được ăn uống gì. Giống như đang dần dần giết chết cô...

Chưa được một ngày, cô đã ngất đi. Cả người bắt đầu nóng lên, toàn cơ thể chẳng còn sức lực gì hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro