Chương 4 : Chiếm Hữu Tình Yêu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Lê Võ Tuyết Vy
- đoản ngược -

Trải qua đêm hoan ái ngày hôm qua, cô đã không còn chút sức lực nào nữa. Rốt cuộc từ khi nào cô mới thoát khỏi anh, thoát khỏi trò chơi của anh đây. Cô chịu đựng không nổi nữa rồi. Tại sao cô là một đứa cô nhi. Tại sao ông trời lại để cô gặp anh, mà không phải người khác...

Nếu như số phận cô được thay đổi...

Thì cô sẽ không hận người mình đã từng thương...

Giữa trưa, anh đưa một vị bác sĩ về nhà để giúp cô trị liệu. Cô chỉ biết làm theo...

Bác sĩ nói cô bị chấn động tâm lí, chữ nghĩa trong đầu của cô đều bị khóa. Cần phải trị liệu lâu dài, mới có thể nói chuyện được...

Cô rất bình thản trước chuyện đó...

Còn anh đứng cạnh cô mà cảm thấy rất áy náy với việc làm trước đây. Anh lại ác độc đến mức này, vì hành động ngu ngốc của anh mà cô mất đi giọng nói. Dù phải làm bất cứ điều gì, anh sẽ giúp cô tìm lại giọng nói của mình...

Vậy mà, ngày hôm qua do mong muốn của bản thân đã gây tổn thương cho cô thêm một lần nữa.

Anh cảm thấy rất có lỗi, chẳng dám đối diện với cô...

Khi tiễn bác sĩ ra về, anh quay lại xem cô. Thì thấy cô đang khóc, cuộn tròn trong chăn không bước ra...

Anh cảm thấy rất xót xa...

#

Ban đêm, cô đang nằm ngủ. Thì anh bỗng dưng bước vào phòng cô, nhẹ nhàng lên giường của cô.Không biết từ lúc nào, anh lại ôm chặt lấy cô từ đằng sau...

" Em ngủ rùi hả ?"

"..."

"Cho dù sau này em không nói được, anh sẽ trở thành giọng nói của em..."

"Xin lỗi em với những việc mà anh gây ra "

"Anh đã làm tổn thương em rất nhiều rồi. Chỉ vì ngu ngốc nhất thời mà anh hối hận cả một đời"

"...."

"Anh không muốn em cho anh thêm cơ hội nào nữa. Bởi vì, anh không xứng đáng được như thế..."

" Điều trị thành công, em sẽ được tự do. Anh chỉ cần em nhớ tới anh dù chỉ một chút "

Cô không hiểu sao nước mắt của cô lại rơi. Anh đâu biết rằng, thời gian của cô đã không còn nhiều nữa. Cổ họng cô không nói được không phải do tâm lí hoàn toàn, mà cô bị ung thư. Do không cứu chữa, khối u đó càng lúc càng phát triển, không còn cách nào cứu chữa được nữa...

#

" Tôi biết cô đang bị bệnh, thời gian cũng không còn dài nữa đâu " Vị bác sĩ đó nói với cô

"Tôi che dấu giúp cô chỉ vì Sở Hàn là bạn của tôi. Cậu ấy đã chịu rất nhiều cú sốc rồi, mất thêm cô...e là cậu ấy sẽ không còn bình tĩnh nữa "

"..."

" Cậu ấy đã gây là tổn thương cho cô. Nhưng những ngày cuối cùng của cô...cầu xin cô. Hãy làm cho cậu ấy cảm thấy hạnh phúc "

Đình Tuyết chỉ biết cười nhạt nhìn anh ta...
#
"Sở Hàn... chúng ta kết hôn đi "

Anh mừng rỡ khi nghe thấy giọng cô. Nhưng càng vui mừng hơn khi cô nói ra lời đó...cứ tưởng là mình đã nghe nhầm

" Em...em vừa nói gì..."

" Chúng-Ta-Kết-Hôn -đi" Cô lặp lại nhấn mạnh từng chữ

Anh liền nhào tới ôm chặt lấy cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro