Chương 5 : Chiếm Hữu Tình Yêu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Lê Võ Tuyết Vy
- đoản ngược -

Trong ngày cưới, anh tràn đầy niềm vui khi cùng cô nắm nhau bước vào lễ đường. Trước sự chúc phúc của mọi người...

Nhưng vừa bước vào lễ đường, cô bỗng dưng ngã quỵ xuống. Bắt đầu ho ra máu, ánh mắt đầy mơ hồ nhìn anh. Nhìn vẻ mặt đầy lo sợ của anh, cô không cầm được mà rơi lệ...

Mọi người trong lễ đường, bắt đầu lo lắng nhìn cô dâu...

Bạn anh cũng đến, nhìn sự đau đớn mà Đình Tuyết đang cố gắng chịu đựng. Cậu không kiềm được bản thân mà bước tới...

" Đình Tuyết...Đình Tuyết...Em sao vậy ? Đừng làm anh sợ ?" Sở Hàn ôm chặt lấy cô vào lòng

Bàn tay dính máu của cô từ từ chạm vào khuôn mặt của anh...

" Cứ tưởng sẽ cùng anh bước tiếp được nữa chứ ? Nhưng ông trời lại làm em không toại nguyện lần nữa...Không để em thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình "

" Không...không..."

" Sở Hàn,nếu có kiếp sau...chúng ta sẽ thực hiện nguyện vọng của em chứ ? "

" Em không được chết. Đình Tuyết, em không được chết " Nước mắt của anh thấm ướt bộ váy của cô...

Cô lắc đầu, mỉm cười với anh

" Trễ rồi anh..."

" Xin lỗi anh, không thể yêu anh trọn vẹn...được. Nhưng đời này...kiếp này...được yêu anh...là em mãn nguyện lắm... " Cô ho khan

" Hẹn anh...kiếp sau...anh nhé.." Đình Tuyết mỉm cười nhẹ với anh

Rồi Úp mặt vào lòng ngực anh, rồi ngất đi...

Thời khắc đó trái tim của anh hoàn toàn chết lặng...
Người con gái anh yêu,đã chết trong lòng anh...Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho anh. Lúc trước anh đã không trân trọng cô giờ đây, ông trời đã cướp cô khỏi tay anh...

Cứ tưởng ngày hôm nay sẽ là là ngày hạnh phúc nhất đời của anh. Nhưng không, ngày hôm nay là ngày tồi tệ nhất. Là ngày cướp đi mạng sống người con gái mà anh yêu nhất...

Tại sao chứ....

"Đình Tuyết..." Anh hét trong tuyệt vọng

Siết chặt lấy cơ thể của cô. Những người đến gần anh đều bị anh đẩy ra. Lúc này đây, anh như một con quỷ, không còn tính người nữa...

" Hàn. tôi xin lỗi"

" Lăng Thiên..."

" Tôi xin lỗi " Cậu ta liền quỳ xuống

Nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Đình Tuyết mà rơi lệ. Khi sống cô đã chịu nhiều tổn thương rồi, những ngày cuối cùng cũng không được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Trên môi vẫn nở nụ cười, làm cho cậu thật sự khâm phục...

Cô gái này dám yêu dám hận...

Nhưng chỉ tiếc là, mạng sống của cô ngắn ngủi...

Để lại sự đau khổ, nuối tiếc cả một đời cho người ở lại...

Cậu chưa từng thấy Sở Hàn suy sụp đến như lúc này.Nhìn sự tuyệt vọng sâu thẳm trong mắt của Sở Hàn, nhìn sự cố gắng của Đình Tuyết. Cậu thật cảm phục tình yêu của bọn họ...

#

1 năm sau...

"Baba, chị Hiếu Hiếu đánh con " Một cậu nhóc mập mạp khóc lóc chạy lại mách lẻo

" Tử Luân, đánh con trước "

Lại nữa, Sở Hàn chỉ biết thở dài xoa đầu hai đứa nhỏ...

" Ba ơi, tại sao con lại không có mẹ "

"..."

" Tử Luân, không được nhắc đến mẹ. Chú Lăng Thiên nói nếu nhắc tới mẹ thì baba sẽ ôm tấm ảnh của mẹ tự nhốt trong phòng mà khóc đó "

Tử Luân liền im lặng cúi đầu xuống, nhìn Sở Hàn

" Baba, sẽ không trách con đâu " Sở Hàn liền ôm Tử Luân đặt lên đùi mình

Hai mắt của Sở Hàn liền cụp xuống, cũng đã một năm rồi. Kể từ ngày đó tới giờ, anh cũng không tin Đình Tuyết đã ra đi mãi mãi. Cô vẫn còn sống, sống trong tâm trí của anh

Khi sống, cô rất quý trọng cô nhi viện. Anh đã cố gắng làm nó ngày càng phát triển, có thể cứu vớt cuộc sống những đứa trẻ có hoàn cảnh giống cô. Anh coi bọn nhỏ như một phần cuộc sống của mình...

Đến trên trời để cô nhìn thấy mình đang sống rất tốt, không bận tâm về anh...

Cho dù được sống một ngày, anh sẽ sống thay phần của cô...

Nếu có kiếp sau, anh sẽ làm cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro