[ Diệp Bách ] Vũ Bạch Ám Tàn 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý! : truyện có yếu tố sinh tử văn.

.
.
.

『 Chương 1: Làm Càn, Giam Hãm 』

Gió đêm lạnh buốt lướt qua người, sương mù hoãn lại ở tận đâu? Tiếng khóc dưới gối đầu tựa tiêu diêu, tuyết phủ lên vai sờn bạc tóc. Mũi dao không mắt hẵng vô tình, nhân tính thiện ác đều do ta!

Thiếu niên giương kiếm, lòng thiên hạ! Phong trần thoát tục vướng xiêm y, phóng ngựa ngàn dặm vượt non suối, hỏi ai nơi nào là bình thản?

Nắm trong tay vận mệnh của người, loạn thế khi nào mới tương phùng, một thời quân tử nay còn đâu? Nhất kiến tình chung, kiến tạo mảnh tình tựa thảm họa!

_ Đông Quân, thành thân với ta đi, đừng tự mình lừa mình nữa, được không?
Giọng điệu trầm thấp, lắng đọng khiến người nghe càng khiếp sợ.

Nam nhân thân ảnh bê bết sự bất lực cộng thêm thương tâm, một lời cũng không muốn phóng ra. Trong lòng này chỉ còn lại tâm thức vẫn đục.

_ Không...Vân ca, huynh nhập ma rồi! Huynh điên rồi sao? Chúng ta là nam nhân lại còn là thanh mai trúc mã làm sao có thể lấy nhau?
Bách Lý Đông Quân sức lực có hạn, một tay chống thân thể, ngước mặt nhìn người kia.

_ Ha! Nhập ma sao? Cái gì gọi là luân thường đạo lý, cái gì là chính tà phân rõ thị phi? Nam nhân thì làm sao? Ta ái mộ đệ, ta muốn lập đệ làm thê! Ai cản được ta?
Diệp Đỉnh Chi sải bước, hắn cười phá lên như phát điên với giọng điệu kinh tởm.

Bách Lý Đông Quân gần như bất đầu cảm thấy sợ hãi con người Diệp Đỉnh Chi sau khi nhập ma. Hắn không còn là Diệp Vân mà y từng quen biết nữa, mà cứ như lột da trở thành con người khác.

_ Chuyện này là không thể...huynh thừa biết ta ái mộ Dao nhi mà? Còn nữa không phải lúc nhỏ người huynh thích là Văn Quân sao?
Bách Lý Đông Quân lớn giọng phản đối ý hắn.

_ Là do đệ không để ý! Ta chưa từng động lòng với muội ấy! Dao nhi? Sao đệ có thể gọi một cách thâm tình như vậy?
Diệp Đỉnh Chi lạnh giọng nói.

Bách Lý Đông Quân dừng lại một lúc, sau đó y bèn chầm chậm nói.

_ Vì sao không thể gọi nàng như thế? Trấn Tây hầu phủ ta sắp nghênh đón nàng về làm tiểu thiếu phu nhân cho ta!

_ Thật sao? Đệ nghĩ có hơi xa vời không? Đệ nghĩ đệ có thể rời khỏi ta, chạy khỏi Thiên Ngoại Thiên này sao? Nếu như ta phế công pháp, phế hai chân của đệ thì sao?

Diệp Đỉnh Chi hung hãn dùng tay bóp cổ y thật chặt, gân tay nổi lên từng mảng, hắn ghìm y xuống đất, cưỡng chế Bách Lý Đông Quân mà thao thao đôi môi ấy.

_ Ức...ưm...Vân...ca...dừng!
Bách Lý Đông Quân hai chân giãy giụa, hai tay quơ qua quơ lại đánh mạnh vào tấm lưng kia.

Y dường như một lúc say bị hôn đến mệt nhoài, dùng hết sức lực cuối cùng mà cắn miệng hắn đến bật huyết tươi.

_ Đệ dám?
Diệp Đỉnh Chi buông y ra, dùng cặp mắt vô hồn nhìn y cựa quậy dưới nền đất lạnh lẽo kia.

_ Hahaha vì sao không dám? Nếu huynh điên rồi thì sao ta không thể điên chứ? Chỉ cần huynh dám đụng vào Dao nhi, ta liền giết huynh!
Bách Lý Đông Quân hai mắt đục ngầu, miệng cười nhưng mắt lại tuôn trào lệ, giọt lệ của sự phẫn nộ.

_ Đệ giết nổi ta sao? Căng bản đệ không xuống tay với Vân ca mình được! Trong lòng đệ thật sự có ta, nếu như không có ta thì vì sao năm đó lại trao thân thể cho ta?
Diệp Đỉnh Chi một chân quỳ xuống, nghiêng đầu hạ tay lau nước mắt cho y.

Người khóc, ta đau!

_ Ta không muốn nghe aaaaaa!
Bách Lý Đông Quân đẩy tay hắn ra, không cho đụng vào nữa, hai tay bịt kín tai lại, thét lên.

_ Bách Lý Đông Quân, đệ nghe cho rõ đây, là năm đó đệ tự nguyện cởi xiêm y khi ở cạnh ta, là đệ tự mình chủ động hôn ta, là trong lúc lăng giường cùng ta để đã khóc lóc nỉ non xin ta đừng rời đi, tất cả đệ nhớ hết đúng không?

Diệp Đỉnh Chi gỡ hai tay y xuống, từng lời từng lời nói ra như dao găm khứa vào tim y.

_ Không...ta không muốn nghe...huynh đừng nói nữa...lúc đó là sự cố, là do ta uống say nhận nhầm người, ta thật sự không muốn chuyện đó xảy ra!
Bách Lý Đông Quân thấp giọng, đôi mắt ngấn lệ dường như nhìn thấy rất nhòe.

_ Đông Quân, chúng ta còn cách khác mà, hà cớ gì phải gượng ép bản thân đệ như thế, vì sao đệ không chịu mở lòng, không chịu hiểu tâm tư của ta?
Diệp Đỉnh Chi nâng thân thể y lên ôm lấy.

_ Hừ? Không bao giờ! Ta một lòng muốn cùng Dao nhi du ngoạn giang hồ, còn huynh là một con ác quỷ cứ muốn nhốt ta trong lồng xiềng xích lại, huynh chỉ vì lợi ích bản thân thôi.
Bách Lý Đông Quân đẩy hắn ra.

_ Dao nhi, Dao nhi! Nếu đệ thích như vậy thì ta thay đệ giết nàng ta! Sau đó liền giam cầm đệ bên cạnh ta!
Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, sải vài bước chân thì bị thứ gì nắm lại.

_ Vân ca...dừng tay đi, bây giờ vẫn còn kịp, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì sảy ra ngày hôm nay, được không?
Bách Lý Đông Quân van nài hắn, nếu hắn còn chút lương tâm thì có thể thả y và Nguyệt Dao đi.

_ Đừng ngốc nghếch nữa, ta đã cho đệ hai sự lựa chọn rồi, là đệ từ chối nó!
Diệp Đỉnh Chi dùng linh lực cắt ngang góc y phục, đi được vài bước thì nghe được tiếng Bách Lý Đông Quân gọi.

_ Huynh khoang đi đã! Ta...ta chấp thuận theo ý huynh, xin huynh đừng giết nàng được không?
Bách Lý Đông Quân bi thương chấp thuận hắn.

Diệp Đỉnh Chi nở nụ cười mãn nguyện, hắn quay người lại, đêm người dưới đất bế lên, sải chân tiến lại phía giường đặt người ngồi xuống đó.

_ Đông Quân, nếu ngay từ đầu đệ chịu ngoan ngoãn khuất phục ta, thì bây giờ cũng không đau như thế! Còn đau không?
Diệp Đỉnh Chi đưa tay chạm vào chiếc cổ bầm tím kia, đau xót mà nhìn y.

Bách Lý Đông Quân kẽ lắc đầu, đến động còn không dám huống chi là mở lời, y cúi gầm mặt không nhìn người kia.

_ Đợi ta lo liệu chu toàn những chuyện ngoài kia xong chúng ta thành thân, trong lúc đó đệ nghỉ ngơi dưỡng thương đi, đừng làm chuyện gì quá sức cho phép là được!
Diệp Đỉnh Chi cong miệng cười.

Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu.

_ Ngoan, ở đây chờ ta về!

.
.
.

Ngày thành hôn....vài ngày sau.

Nam nhân u sầu, không một chút thay đổi sắc mặt buồn rười rượi kia thành gương mặt phấn khởi được, bởi vì y " chết tâm " thật rồi. Vân ca thay đổi rồi, huynh ấy thật sự đã chết từ ngày nhập ma rồi.

Tiếng bước chân thâm trầm đi đến, chiếc khăn hỉ che mắt tầm nhìn y khiến y chỉ thấy đôi hài của hắn.

_ Chờ ta lâu không? Thê tử!
Diệp Đỉnh Chi mộng mị nói.

Bách Lý Đông Quân im lặng không đáp, làm hắn có hơi thất vọng, nhưng không sao, thân thể y bây giờ thuộc về hắn, còn tâm từ từ thuần dưỡng sau cũng được.

Diệp Đỉnh Chi vén lên mạn che mặt đặt một bên, cưỡng chế uống rượu giao bôi cùng hắn.

_ Đông Quân, đệ nhìn này!
Diệp Đỉnh Chi đem ra một lọ thuốc đưa đến trước mắt y.

_ Thứ này...là gì?
Bách Lý Đông Quân nhìn hắn, chầm chậm đáp.

_ Huyền Hợp Tán! Sẽ nhanh thôi, uống vào không đau nữa!
Diệp Đỉnh Chi dỗ ngọt y.

_ Để làm gì?
Y nâng mắt.

_ Con đàn cháu đống!
Diệp Đỉnh Chi buông nhẹ một câu.

Một câu này sau khi nghe xong Bách Lý Đông Quân liền thay đổi sắc mặt sợ hãi mà lùi vào một góc giường, hai tay đặt ở đầu gối, co rúm người lại không dám ngóc lên nhìn.

_ Đông Quân, thuốc này không phải độc, có người ở nơi khác dùng qua rồi, rất hữu dụng!
Diệp Đỉnh Chi tiến lại.

_ Tránh xa ta ra, Diệp Đỉnh Chi, suốt đời này đừng mong ta cùng người làm loại chuyện dơ bẩn đó!
Bách Lý Đông Quân hung hăng ngốc đầu lên, căm phẫn nhìn hắn.

_ Dù cho sau này đệ hận ta, ta cũng không oán đệ, chỉ cần làm theo lời ta nói là được, bây giờ đệ không có sự lựa chọn đâu, nàng ta vẫn còn trong tay ta!
Diệp Đỉnh Chi cầm lấy viên thuốc đưa đến.

Chọn hay không chọn đều nằm ở y.

Sao có thể? Vân ca làm sao có thể biến thành con người như vậy? Bách Lý Đông Quân không tin, cũng chẳng dám tin đây là sự thật!

Y nhìn hắn chăm chú một lúc lâu rồi lại chuyển sang rơi lệ. Nếu như y khóc có thể làm hắn hồi tâm chuyển ý thì hay quá!

Nhưng thật ra là không thể!

_ Đông Quân, suy nghĩ thế nào? Đệ không còn đường lui nữa đâu, phía sau là vực sâu đấy, còn có cả một mạng người đang chờ đệ!
Diệp Đỉnh Chi hù dọa y.

Bách Lý Đông Quân hai tròng mắt rưng rưng, tay run rẩy mà di chuyển sang phía hắn, tự mình cầm lấy viên thuốc gì đó kia, nhắm mắt thật sâu lấy dũng khí sau đó là uống vào.

_ Đông Quân của Vân ca vẫn là ngoan nhất!
Diệp Đỉnh Chi tiến lại ôm chầm lấy y xoa dịu.

Diệp Đỉnh Chi sau đó liền kìm đôi môi kia lại, hôn mạnh xuống, còn cắn rất thô bạo từ miệng xuống hõm cổ trắng nõn kia, không chút thương tiếc.

_ Ức...đau!
Bách Lý Đông Quân trong lúc hành sự luôn nhắm nghiền mắt, không muốn nhìn người kia, càng nhìn chỉ kiến y thêm phẫn uất.

_ Vân ca biết rồi, ta sẽ nhẹ nhàng lại Đông Quân đừng sợ!
Diệp Đỉnh Chi giọng điệu khoái lạc thì thầm vào tai y, cắn nhẹ.

_ Ngươi là cẩu sao? Ưm?
Bách Lý Đông Quân bị cắn đến đau điếng, bất ngờ mở mắt ra quát tháo, liền bị chặn họng ngay.

Diệp Đỉnh Chi vật lộn cùng đôi môi nhỏ xinh kia, luồng lạch lưỡi mình hòa quyện cùng tinh túy nóng ấm trong khoang miệng ấy, hút cạn hơi thở y, một lúc sau buông ra liền kéo thêm một sợi chỉ bạc nối liền hai miệng ấy.

_ Ha...hộc...
Bách Lý Đông Quân bắt đầu hít thở, lúc nãy y xém chút tưởng mình sắp tèo luôn rồi.

_ Đêm dài lắm mộng, đệ hãy cũng Vân ca mà hưởng thụ khoái lạc trần gian đi, tiểu tâm can!

" _ Diệp Đỉnh Chi, ta nhất định sẽ giết ngươi! Giết chết ngươi!
Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ. "

Tiếng ai oán oan ức từng khúc, cụng li tương kính chốn nhân gian, vì sao giai nhân lại cau mày?

Nếu như người không phải khó giữ, hà cớ gì ta lại động ma? Người cố chặt đứt tình si, ngọc vỡ nát, ta tìm cách hàn gắn lại chuyện tình kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro