Đoản 31_Chưa nghĩ ra tên :">

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là two hoặc three short đó mấy mẹ :"> Tại sắp bí ý tưởng rồi, nên ngược cho nó thỏa mãn cái thú tánh của mình 😌 À mà quên, này là truyện đam mỹ học đường, không phải là bóng đá như bình thường nhe~ Ai không thích có thể vui lòng click Back

......
.
.
.
.
.
Tiến Dũng và Hồng Duy vốn là một cặp trời sinh, hai người ngay từ lần đầu gặp mặt đã yêu, kiểu như trúng tiếng sét ái tình.

Hôm nào cũng như hôm nào, Tiến Dũng lặn lội từ khoa Thể Thao của mình sang khoa Truyền Thông của Hồng Duy, chỉ để được gặp mặt và cùng nhau ăn trưa. Điều đáng nói là khoa của anh tận khu D, trong khi khoa của y nằm khu A.

Hồng Duy có một người bạn thân tên Đức Chinh, cùng nhau chơi chung từ nhỏ đến lớn, hầu như không rời xa nhau ngày nào, đến cả việc hẹn hò cùng Tiến Dũng, y cũng lôi cậu theo.

Lúc đầu Đức Chinh cũng cảm thấy ngại ngùng và bất tiện, nhưng dần dà thì lại cảm thấy bình thường, thậm chí còn có chút...thích...

- Nghĩ gì đấy? Cậu không đi à?

Hồng Duy vỗ vai Đức Chinh khi thấy cậu thất thần, gì chứ cũng gần 30' chứ ít gì, giáo sư đã ra khỏi lớp từ khi nào rồi.

- Đi chứ, đang nghĩ một chút chuyện thôi.

- Ơ..cậu mà cũng có chuyện để nghĩ à? Tương tư sao? Mèn đét ơi, con mọt sách Hà Đức Chinh cũng biết tương tư người ta rồi kìa! Ai? Ai? Nói nhanh mình nghe xem, ai mà xấu số thế?

Người ta nói, trên đời này cái đứa khốn nạn và mất dạy nhất chính là đứa bạn thân, và dĩ nhiên Hồng Duy cũng không ngoại lệ. Y cười phá lên, nhìn thẳng vào cái vẻ mặt đen như đít nồi nung của Đức Chinh, cảm tưởng như chính mình đang nghe truyện cười thú vị lắm vậy.

- Cậu...cậu ngưng đi có được không hả? Quá đáng thật ấy!

- Quá đáng lắm luôn á~ 

Hồng Duy vui vẻ nhại lại cậu. Cùng lúc đó thì Tiến Dũng cũng vừa đến nơi, anh đã quá quen với hình ảnh một đứa đùa, đứa còn lại bưng cái mặt đỏ lựng của mình tìm chỗ trốn, lúc đầu cảm thấy rất là kì cục, nhưng riết thành quen.

- Hai đứa đang đùa cái gì ấy?

Anh ngồi xuống ghế, yêu chiều vuốt tóc Hồng Duy, mỉm cười dịu dàng nhìn y mồm miệng liến thoắng:

- Chuyện là Đức Chinh tương tư người ta rồi mà hỏi ai thì không chịu nói. Nhưng mà Chinh nè, cậu đen như lọ nồi thế...nhỡ người ta trắng quá, người ta chê giống phân thằn lằn thì sao?

- Cậu...không thèm nói với cậu nữa...

Đức Chinh dứt khoát xoay mặt đi hướng khác, ánh mắt vô tình lướt qua biểu cảm đầy sủng nịch mà anh dành cho Hồng Duy, trái tim bỗng có chút nhói.

- Hai đứa ăn gì? Để anh đi lấy....

- Thôi, hai người ăn đi, em không đói, Hồng Duy, mình về lớp trước nhé, lát nữa lớp chúng ta có tiết của Giáo sư Lương, không thể đến trễ...

- Ơ...cậu bận tâm lão già híp ấy làm gì? Rớt môn thì thi lại, chết ai mà sợ! Không ăn mới chết này!

Tiến Dũng vội vã xoa đầu Hồng Duy:

- Đừng có mà áp đặt cái tư tưởng điên rồ của em lên người Đức Chinh, lo ăn đi, nguội rồi kìa...

Đức Chinh cười cười, xách laptop bỏ vào cặp rồi rời đi.

.

.

.

.

- Triết học Marx-Lenin hay học thuyết Marx-Lenin là một trong ba bộ phận cấu thành của chủ nghĩa Marx-Lenin, được Marx, Engels  sáng lập vào giữa thế kỷ thứ XIX, sau đó được Lenin và các nhà macxit khác phát triển thêm...

- Này!

Hồng Duy khều khều Đức Chinh đang cắm cúi chép bài

- Ừm...sao thế?

Cậu duy trì tư thế, vẫn không ngẩng đầu lên nhìn y, chăm chú chép.

- Cậu không buồn ngủ sao?

- Không có...

- Một chút cũng không?

- Ừ, không!

- Cậu...ầy...nhưng mà mình buồn ngủ quá, chúng ta có thể ra ngoài không? Bây giờ anh Dũng đang ở sân bóng đó...mình muốn ra đấy gặp anh ấy...

- Thì cậu cứ đi đi, à...đưa bài mình chép hộ luôn cho...

- Cậu...không định đi sao?

Hồng Duy nhíu mày, híp mắt

- Không được, hôm nay tiết của Giáo sư Lương, không thể bỏ. Cậu đi đi....

Hồng Duy chán nản ngồi xuống ghế, chân mày y nhíu lại như suy nghĩ điều gì đó.

- Sao đấy? Sao không đi?

- Này Hà Đức Chinh!

- Hở? Mình nghe đây

- Cậu thích giáo sư Lương sao?

- Hả?

Đức Chinh đần mặt ra, cố tiêu hóa những gì mà Hồng Duy nói.

- Thích cái gì cơ chứ? Cậu điên sao mà hỏi vậy...

-.....

Hồng Duy im lặng, y đang suy ngẫm, liệu có phải người mà Đức Chinh tương tư là giáo sư Lương không? Mấy năm nay, tiết nào cũng vậy, Hà Đức Chinh đều đều đặn, chăm chỉ đến lớp học, không bỏ sót bất kì tiết nào của giáo sư Lương...

"Không được, mình...bằng mọi giá phải báo cho Tiến Dũng"

Khẽ gật đầu tự động viên, Hồng Duy đứng dậy, chạy vụt ra sân bóng. Bên trong lớp vẫn còn một Hà Đức Chinh tâm hồn đang treo đọt cây kia, chỉ vì một câu hỏi điên rồ.

*Sân bóng:

- ANH DŨNG! ANH DŨNG ƠI!!!!

Hồng Duy đứng bên ngoài sân bóng, vẫy tay, la hét kịch liệt, cuối cùng cũng thành công lôi kéo sự chú ý của ai kia.

- Em gọi anh sao?

- Phải đó, có chuyện gấp lắm!!!!

- Từ từ thở, từ từ nói, đừng gấp...

- Người mà Đức Chinh tương tư là giáo sư Lương!!!!!

Hồng Duy dùng hết sức nói to, khiến cả sân bóng đều chú ý vào một mình y.

- Em...nói cái gì?

- Em nói Đức Chinh tương tư giáo sư Lương! Đm...hét to thế mà anh không nghe...

- Sao em chắc chắn là thế?

- Em chắc mà...đảm bảo luôn đó! Ơ...anh Dũng...anh Dũng!

Hồng Duy nhìn theo bóng Tiến Dũng thơ thẩn đi phía trước...cũng phải, thất tình có ai vui đâu. Y cũng thất tình, buồn thấy mẹ đây nè =.=

___________. To be cnt .___________

Xin lỗi các cô vì đã nhiều ngày không đăng chap. Nhưng nếu như t không lầm thì tất cả các cô đều biết t đã học 12 rồi, tức là lượng bài học rất nhiều. Sắp tới, cuối tháng 3, đầu tháng 4 là t phải thi HKII rồi chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp. Thế nên, nếu như lịch post truyện không đều đặn thì các cô thông cảm hộ t nhé? Với lại, nếu cảm thấy chất lượng truyện giảm xuống so với các chap đầu, xin vui lòng lên tiếng, đừng bao che cho t, hãy thẳng thắn phê bình. T sai, t sẽ sửa, sẽ hoàn thiện nó hơn. Cảm ơn các cô rất nhiều ❤

Chúc ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro